Chiến Thần Thánh Yhuyền Thoại Thánh Y
Sử dụng bí thuật xả thân có nghĩa là tu vi võ đạo của Lạc Thịnh có thể không còn cách nào thăng tiến được nữa.
Xả thân, không chỉ là hi sinh tính mạng của bản thân, mà còn là sự hi sinh cho tiền đồ võ đạo của mình.
Cũng chính vì điều này mà nắm đấm của Lạc Thịnh cực kỳ mạnh mẽ.
Một cú đấm cắt đứt đường sống.
Không gian và đường lui của Đường Tuấn đều đã bị phong ấn, anh chỉ có thể hứng chịu nắm đấm này thôi.
“Anh chết đi!” Lạc Thịnh phẫn nộ hét lên. Cú đấm tung ra giống như một con rồng, gió mạnh như một con dao, dường như đến cả không gian cũng có thể bị xé toạc.
“Đường Tuấn.” Long Vương sửng sốt, nếu như ông ta đối mặt với cú đấm này, dù có dùng mọi thủ đoạn thì cũng sẽ bị thương nặng với tình hình này. Khả năng cao người chịu nắm đấm đó sẽ phải chết.
Đám người Lăng Thu Thủy thót tim, vẻ mặt thất thần.
“Tên chết tiệt này, đáng ghét vẫn hoàn đáng ghét, đừng có xem nhẹ cái chết như vậy chứ.” Lăng Thu Thủy nghĩ thầm trong lòng.
Nắm đấm trong chớp mắt đã sát đến trước mặt Đường Tuấn, như thể sắp chạm vào đầu anh.
“A!”
Đường Tuấn không biết từ lúc nào đã đi trước một bước và túm được cánh tay của Lạc Thịnh. Lạc Thịnh xuất thân từ núi Chứa Chan, toàn thân phát triển, thể lực cường tráng rắn rỏi như thép đã tôi luyện. Nhưng Đường Tuấn chỉ cần bóp nhẹ một cái, cánh tay Lạc Thịnh lập tức như một chiếc lọ thủy tinh vỡ ra một cách dễ dàng, phát ra tiếng lách cách. Cùng lúc đó, một tiếng hét đầy đau đớn phát ra từ miệng Lạc Thịnh.
"Bốp!"
Đường Tuấn đá Lạc Thịnh ngã xuống đất, Lạc Thịnh nằm sõng soài thành hình chữ “đại” trên mặt đất, không thể bò dậy được.
Một cú đấm, một cú đá.
Lạc Thịnh đương nhiên không thể đỡ được hai chiêu thức ngẫu nhiên đó của Đường Tuấn.
Đường Tuấn từ trên không đáp xuống, từng bước từng bước đi về phía Lạc Thịnh.
Lạc Thịnh không ngừng nôn ra máu. Một cú đấm và một cú đá ban nãy của Đường Tuấn làm tổn thương phổi của cậu ta và làm rối loạn chân khí. Hơn nữa tác dụng phụ của bí thuật xả thân cũng đã dần xuất hiện.
Cậu ta nhìn Đường Tuấn bằng ánh mắt vô cùng uất hận, nói với giọng uy hiếp: “Nếu đã có bản lĩnh giết tôi, vậy thì hôm nay hãy báo thù đi, tôi sẽ trả bằng hết.” Trên mặt cậu ta hiện lên một nụ cười đầy tự mãn: “Nhưng mà, anh dám không? Tôi là chi trưởng của núi Chứa Chan, là hậu duệ của tiên nhân Chứa Chan năm đó. Bác cả của tôi là chưởng giáo của núi Chứa Chan, là cao thủ số một của núi Chứa Chan hiện nay. Cha tôi cũng đã đạt tới Bán Bộ Nguyên Đan. Anh em của tôi, mỗi người họ đều có tu vi cấp cảnh. Bất cứ ai trong số họ cũng có thể diệt trừ anh.”
“Ha ha. Nếu như anh dám giết tôi, núi Chứa Chan tôi sẽ khiến cho anh chết không toàn thây!”
“Anh dám không? Các anh dám không?”
Lạc Thịnh nhìn Đường Tuấn, Long Vương và đám người Ba A Đốp bằng ánh mắt đầy sự khiêu khích, bộ dạng hoàn toàn không hề sợ hãi. Bồng Lai, phương trượng và một số bí cảnh tiên sơn khác cũng không còn nữa, núi Chứa Chan đã trở thành đệ nhất bí cảnh tiên sơn ở nội cảnh Việt Nam, một ngọn núi cũng đủ để nghiền nát Việt Nam.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...