Lăng Thu Thủy thực sự thấy mờ mịt không hiểu chuyện gì đang xảy ra, dù trong đầu cô ấy đang lục lọi tìm kiếm tất cả cậu ấm con nhà quyền thế như thế nào cũng không thể tìm ra người có cái tên Đường Tuấn này. Cô ấy là người của nhà họ Lăng, lại là quản lý cấp trung của tập đoàn Yên Hòa, số lượng cậu ấm nhà giàu mà cô ấy quen biết phải nói là bao phủ gần hết các tỉnh thành, trong đó còn bao gồm cả mấy vị công tử trứ danh của Hà Nội. Tuy rằng đối phương có thể không quen biết cô ấy, nhưng khả năng giao thiệp của cô ấy rất xuất sắc, chỉ cần là nơi có thể xuất hiện các thiếu gia tên tuổi, cô ấy đều thuộc như lòng bàn tay. ́y thế mà cô không hề nghe nói tới nhân vật có tên Đường Tuấn.
Cô đã thấy cách đám người Ba A Đốp và A Bơ Nhung đối phó với một tên công tử hống hách của Hà Nội. Xét về bối cảnh gia đình, cái tên cậu ấm kia vượt trội hơn nhà họ Lăng của cô ấy gấp mấy lần, nhưng mặc kệ đám người Ba A Đốp có châm chọc khiêu khích cỡ nào thì anh ta chỉ có thể nhịn nhục tất cả và không dám hé răng nửa lời, cuối cùng đành phải muối mặt tót về Hà Nội. Cũng nhờ vậy mà cô kết thân với nhóm của Ba A Đốp, tuy rằng bọn họ có hơi không có văn hóa, nhưng lại rất có bối cảnh và thực lực.
Nhưng bây giờ, nhìn cách Ba A Đốp và A Bơ Nhung đối xử với Đường Tuấn, có thể nói là có chút nịnh nọt rồi.
“Rốt cuộc anh ta dựa vào cái gì mà khiến các anh đối đãi như thế hả? Chẳng lẽ anh ấy là người thừa kế của một gia tộc bí mật nào đó ở Hà Nội sao?” Lăng Thu Thủy nhìn đằng trước Đường Tuấn, giọng điệu có hơi không cam tầm. Câu trả lời “Bởi vì ngài ấy là Đường Tuấn.” ban nãy của A Bơ Nhung không những không phải là đáp án mà Lăng Thu Thủy mong muốn, hoặc có lẽ trong lòng cô ấy có hơi không dám tin nhận định này. Một tên nhãi ranh bị cô ấy từ đầu đến cuối coi khinh lại sơ hữu một lai lịch đáng gờm như vậy, cho nên cô ấy mới muốn truy hỏi đến cùng sự việc.
Cô ấy được Ba A Đốp và A Bơ Nhung dìu đi, cảnh vật bên cạnh nhanh chóng bị bỏ lại phía sau. Cô ấy vốn cho rằng với tốc độ này, Đường Tuấn nhất định sẽ bị tụt lại rất xa, cuối cùng chỉ có thể giống như cô, phải dựa vào người có thực lực kinh khủng như hai người kia thì mới có thể đuổi kịp. Nhưng từ đầu đến cuối, Đường Tuấn không dựa vào sự giúp đỡ của người khác, thái độ vẫn bình thản và ung dung như cũ, nhưng trước sau vẫn duy trì cự ly ổn định với cô ấy, Ba A Đốp và A Bơ Nhung, giống như một khoảng cách không thể vượt qua vậy, mà đám người Ba A Đốp lại cảm thấy đây là điều vô cùng hiển nhiên.
Ba A Đốp liếc nhìn Lăng Thu Thủy, anh ta nói với cô chủ của nhà họ Lăng đầy kiêu căng này: “Cô nói đám công tử nhà giàu ở Hà Nội sao?” Nói đến đây, gương mặt Ba A Đốp không chút biểu cảm, khẽ lắc đầu một cái rồi nói: “Bọn họ cơ bản là không xứng so sánh với ngài Đường. Cô biết Phạm Trùng không?”
Lăng Thu Thủy gật đầu lia lịa. Cô ấy đương nhiên là biết Phạm Trùng, anh ta là đại thiếu gia của nhà họ Phạm ở Hà Nội. Thực lực của nhà họ Phạm trước đây không hề kém cạnh nhà họ Hoàng Phủ, hơn nữa Phạm Trùng còn là một anh chàng có đầu óc, thông minh khôn khéo, là một nhân vật cực kỳ thủ đoạn so với những người cùng thời. Chỉ là trong một lần rủi ro, đại thiếu gia Phạm Trùng này đã bỏ mạng, vì thế nhà họ Phạm đã phải thông báo công khai trên truyền thông, nói rõ về tai nạn đã khiến Phạm Trùng tử vong.
Nhà họ Hoàng Phủ cũng nhân sự cố đó để đuổi kịp và vượt qua nhà họ Phạm. Trong lòng Lăng Thu Thủy suy đoán, cái chết của Phạm Trùng có lẽ không tránh khỏi dính dáng tới nhà họ Hoàng Phủ, nhưng chuyện tranh đấu giữa các nhà giàu như thế này cũng không phải là vấn đề cô ấy có thể tùy ý bàn luận được.
Cô ấy cũng có nghe được một số tin đồn khác. Ví dụ, Phạm Trùng đã bị ám sát, hơn nữa còn bị giết trước mặt Phạm Nam Châu. Nhưng điều đó có khả thi không? Ai dám giết Phạm Trùng trước mặt Phạm Nam Châu cơ chứ!
Ba A Đốp nói: "He he, đó chẳng qua chỉ là cách để nhà họ Phạm che đậy sự thật thôi. Phạm Trùng ra nông nỗi đó là vì đã xúc phạm đến ngài Đường."
Lăng Thu Thủy không dám tin: “Anh ta dám giết Phạm Trùng!”
Ba A Đốp nói một cách rất tự nhiên: "Không có việc gì là ngài ấy không dám cả, chỉ là một tên cóc ké Phạm Trùng thôi mà. Chỉ cần ngài Đường hô một câu, đừng nói là Phạm Trùng, ngay cả toàn bộ nhà họ Phạm cũng có thể bị tiêu diệt chỉ trong một đêm.”
Sau khi nói xong, anh ta bỏ qua Lăng Thu Thủy, theo sát Đường Tuấn, đi về phía hồ Toong Đam. Anh ta chẳng buồn đếm xỉa việc Lăng Thu Thủy có tin hay không.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...