Chương có nội dung bằng hình ảnh
Lăng Thu Thủy quay về phía lưng của Đường Tuấn, bĩu môi nói: "Còn không phải là tại thằng cha này sao!”
Cô ấy kể lại sự việc một cách ngắn gọn. Lăng Thu Thủy nói xong còn than vãn thêm mấy câu: "Không biết Tổng giám đốc có hồ đồ lú lẫn không nữa, chẳng hiểu sao lại bảo tôi cùng anh ta tới Kon Tum.
Ba A Đốp cau mày và nói: "Cô Lăng nói chuyện phải cẩn thận một chút.”
Một cô gái đứng sau Ba A Đốp tên A Bơ Nhung cũng nói: "Cô Lăng, cô đừng nói bậy về chuyện này. Tổng giám đốc Hoàng Phủ và người đó có quan hệ rất thân thiết, nên cẩn thận kẻo rước họa vào thân và cả nhà họ Lăng của cô."
Lăng Thu Thủy nói với vẻ không hài lòng: "Hai người đang nói về ai vậy? Tôi đã nghe hai người đề cập tới mấy lần, người quen thân với Tổng giám đốc Hoàng Phủ hầu như tôi đều biết rất rõ, sao tôi lại không hề biết tới người hai người đang nói tới vậy.”
Trong mắt của đám người A Bơ Nhung tràn ngập sự kiêng dè và sợ sệt. Bọn họ xuất thân từ môn phái võ đạo của Kon Tum, trước đây từng đi qua Bắc Giang, đã tận mắt nhìn thấy phong thái của nhân vật này, cho nên nắm rõ tường tận mối quan hệ giữa Hoàng Phủ Ngọc và người đó.
Ba A Đốp lắc đầu và nói: "Cô Lăng đừng nên hỏi quá nhiều về chuyện này. Nhưng mà nếu chúng tôi đã gặp cô rồi, thì hãy để bọn tôi giúp cô một tay nhé.”
Nghe thấy thế, khuôn mặt của Lăng Thu Thủy đột nhiên lộ ra niềm vui. Cô ấy đã tận mắt chứng kiến kỹ năng của Ba A Đốp và những người khác, nói bọn họ là cao thủ võ lâm cũng không hề quá lời một chút nào. Có bọn họ bảo vệ, đương nhiên cô ấy cảm thấy yên tâm hơn trăm ngàn lần so với dựa vào Đường Tuấn.
“Vậy thì cảm ơn anh Ba A Đốp.” Lăng Thu Thủy mỉm cười.
Ba A Đốp lắc đầu, đi đến phía sau Đường Tuấn, giọng điệu tự nhiên nói: "Người anh em này, cứ giao cô Lâm cho chúng tôi, nếu như anh muốn đi cùng bọn tôi cũng được, bọn tôi cũng sẽ bảo vệ anh. Nếu như anh muốn rời khỏi Kon Tum cũng được, trên đường đi nhỡ gặp phiền toái gì thì cứ nói tên Ba A Đốp của tôi ra, bọn họ chắc chắn sẽ không gây khó dễ cho anh đâu.”
Mặc dù Ba A Đốp xuất thân từ cổ phái võ thuật ở Kon Tum, nhưng thực lực rất mạnh, tu vi đã đạt tới cảnh giới Chân Khí, thiếu chút nữa có thể đột phá cảnh giới Thần Hải rồi. Với thực lực như vậy, anh ta nói như thế cũng là điều dễ hiểu.
“Không biết Ba A Đốp.” Ba A Đốp nói xong, anh ta những tưởng người này sẽ ngoan ngoãn tiếp nhận, chẳng ngờ lại có một giọng nói cực kỳ bình thản vang lên sau đó.
Sắc mặt Ba A Đốp hơi thay đổi, đám người A Bơ Nhung đã đùng đùng nổi giận rồi: "Thảo nào cô Linh nói anh không biết trời cao đất dày, quả nhiên là cô ấy nói không sai. Anh tưởng anh có thể tiến vào Kon Tum này sao?”
Lăng Thu Thủy thờ ơ quan sát, thầm nói: "Bây giờ đã nếm được mùi vị đắng cay rồi đấy, đáng đời!”
Mặt mũi Ba A Đốp tối sầm, vừa định mở miệng nói thì người trước mặt chậm rãi quay lại, phía trước anh ta xuất hiện một khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ, câu nói vừa chạm tới miệng anh ta thì lại không thốt ra được gì.
“Ngài Đường.” Cuối cùng, Ba A Đốp khó nhọc mở miệng.
A Bơ Nhung và những người khác cũng nhìn thấy Đường Tuấn rồi, đầu tiên là sững sờ trong chốc lát, sau đó hoảng sợ, run rẩy nói: "Ngài Đường."
Đường Tuấn hỏi: "Mọi người cũng muons đến hồ Toong Đam à?"
Ba A Đốp thật thà đáp: "Vâng."
Đường Tuấn gật đầu nói: "Vậy là tốt rồi. Các anh đi với tôi, Lăng Thu Thủy giúp cho các anh bảo vệ.”
Ba A Đốp không dám chần chừ, gật đầu trả lời ngay: "Vâng!"
Đường Tuấn nhìn Lăng Thu Thủy đang trợn mắt há mồm, hỏi: "Chuyện này sắp xếp như vậy được rồi chứ?”
Lăng Thu Thủy thẫn thờ gật đầu, căn bản không biết chuyện gì đang xảy ra.
Cô biết rất rõ năng lực của Ba A Đốp, A Bơ Nhung và đám người kia, mỗi người trong số họ không chỉ đều có bản lĩnh vượt xa người bình thường, mà tính cách còn rất cao ngạo, rất ít khi chịu cúi đầu phục tùng trước người khác. Thế mà bây giờ tất cả bọn họ lại đang cúi đầu trước Đường Tuấn, đặc biệt là mới vài phút trước cô vẫn còn đang cười nhạo mỉa mai anh.