Chương có nội dung bằng hình ảnh
Khi cô gái nghe những lời này, thân thể mềm mại không khỏi run cầm cập. Cô ấy chợt nhớ đến một số tin đồn. Nghe nói rằng Chu Hoa Kiện vì để có thể một lòng tu luyện phong thủy đạo thuật mà đã giết vợ và bỏ rơi con mình, nhờ đó mới đạt được như ngày hôm nay.
Trong những năm qua, cô ấy đã ở bên cạnh Chu Hoa Kiện, đối phương đã cho cô cảm giác ông ta là thầy tốt bạn hiền. Đối với những lời đồn thổi kia, cô ấy đều khịt mũi coi thường và không buồn đáp trả. Nhưng không hiểu sao lúc này nhìn Chu Hoa Kiện, cô ấy đột nhiên cảm thấy rất kỳ quái, không khỏi nghĩ đến những tin đồn này.
Cùng lúc đó, ở một nơi khác không xa hồ Toong Đam, có mấy người cũng đang quan sát hiện tượng kì dị của hồ. Một trong số đó là cậu chủ Long của Nghịch Luân, nhưng lúc này, đứng phía sau cậu chủ Long kiêu căng ngạo mạn của Nghịch Luân này còn có một người nữa.
Xét về ngoại hình, người đó nhỏ hơn cậu chủ Long vài tuổi. Cậu ta mặc một chiếc áo choàng đã lỗi thời, chắp tay sau lưng và hơi nheo mắt nhìn chuyển động trong hồ. Tinh quang hiện lên ở nơi sâu thẳm trong đôi mắt của anh ta, một luồng hơi thở cực kỳ mạnh mẽ và kinh người toát ra từ cậu ta.
Cậu chủ Long ở bên cảm nhận được khí tức này, trong lòng không khỏi kinh hãi, nghĩ thầm: "Cổ Văn Hồng tìm được người này ở đâu mà thực lực lại khủng bố như vậy nhỉ? Sợ rằng ngay cả Đường Tuấn cũng không phải là đối thủ của cậu ta."
Cậu chủ Long không khỏi nhớ tới mấy ngày trước đi theo Cổ Văn Hồng vào Kon Tum tìm cơ duyên, trên đường đi thì bắt gặp người thanh niên này lướt qua. Cổ Văn Hồng nhìn thấy chàng trai trẻ này thì vô cùng hoảng hốt và sợ hãi, thái độ đột nhiên trở nên kính cẩn lạ thường, hệt như là một người đầy tớ hèn mọn. Mà trên người anh chàng này toát ra một khí chất cực kỳ độc đáo, giống như có tư chất cao nhân thiên bẩm vậy. Ngữ khí của người thanh niên này khi nói chuyện với cậu chủ Long rất đỗi bình thường, không hề mang một chút gì gọi là giọng điệu nghe theo mệnh lệnh.
Cậu chủ Long một mình đến Kon Tum là để giành được cơ duyên nhằm vượt qua Đường Tuấn, đương nhiên không thể dung thứ cho thái độ của người trẻ tuổi này được. Vì vậy, cậu ta đã tìm cơ hội để đánh nhau với chàng trai trẻ này. Ai mà biết, cho dù cậu ta đã tung ra một chưởng mang theo toàn bộ sức lực của bản thân, thế nhưng lại không có cách gì làm lay chuyển thân hình của người thanh niên kia, mà ngược lại loáng một cái, anh chàng kia đã khiến cho chân khí của cậu chủ Long bị tán loạn, suýt tí nữa đã không thể đứng vững được nữa. Lúc đó, cậu ta càng thêm kinh sợ hơn. Thực lực của người thanh niên này hóa ra còn mạnh hơn cậu ta gấp mấy lần, chắc chắn là một cường giả cực cảnh rồi.
Nghịch Luân có tiếng là thu thập toàn bộ võ giả của giới võ đạo Việt Nam, nhưng thực lực của anh chàng thanh niên ở trước mặt này khủng khiếp như vậy, hơn nữa lại còn rất trẻ, thế mà cậu chủ Long của Nghịch Luân đây lại không hề hay biết một tí nào.
Tuy rằng trong lòng rất ấm ức, nhưng khi bị người khác áp chế phải biết tạm thời nhân nhượng, làm người là phải biết thức thời. Huống hồ gì, thằng nhóc tên Lạc Thịnh này đã hứa sẽ cho cậu chủ Long một phần ba cơ duyên ở nơi này.
“Thưa cậu chủ, dựa vào thực lực của cậu chủ, khả năng cao là có thể thẳng tay đoạt được cơ duyên, tại sao cậu chủ muốn đợi lâu như thế ạ?” Cổ Văn Hồng đi đến sau lưng của người thanh niên tên Lạc Thịnh kia, hỏi bằng giọng điệu vô cùng cung kính. Còn cậu chủ Long đang đứng bên cạnh và phía sau Lạc Thịnh đã bị Cổ Văn Hồng hoàn toàn quên mất rồi.
Lạc Thịnh nhìn về phía hồ nước cách đó không xa, khẽ lắc đầu nói: "Thời gian nghìn năm đã khiến người đời quên mất chúng tôi rồi, cũng quên mất trên đời này vẫn còn tồn tại di tộc tiên nhân. Tôi cần dùng một trận chiến tranh kinh thiên động địa để thông báo cho thế nhân về sự trở lại của chúng tôi. Hơn nữa, cơ duyên ở đây tốt như vậy, sợ rằng có liên quan đến một số bí mật mà ngay cả tôi cũng không biết rõ lắm."
Lạc Thịnh cười nhẹ, nói tiếp: "Chẳng qua là loại cơ duyên này cũng chỉ có tôi mới là người có tư cách, những kẻ khác đều không xứng động vào. Anh cứ đợi mà xem, có tôi ở đây, cơ duyên này chạy không thoát được đâu.”