Tuy sự kiện độ kiếp của đạo nhân bị kẹt nửa đời người ở Yên Tử, Trần Tùng Ân, cuối cùng có kết cục bi thảm, nhưng giống như Trần Tùng Ân đã nói, ông ta là người đầu tiên khai núi, còn là người ngàn năm mới có một, tuy rằng không thành công, nhưng đã để lại kinh nghiệm vô cùng quý giá và chỉ đường dẫn lối cho các thế hệ sau.
Ở bề nổi, thế hệ tu luyện lão làng như Huyền Ninh Tử, Ngộ Năng và những người theo dõi buổi lễ vào ngày hôm đó, ít nhiều cũng có chút cảm ngộ. Hai người Huyền Ninh Tử và Ngộ Năng đều vội vàng quay lại môn phái của mình, mong muốn nhanh chóng đem những cảm ngộ kia biến hóa thành của bản thân.
Còn những người âm thầm theo dõi trong bóng tối qua vệ tinh như Long Vương như thế này cũng không phải là ít.
Cuộc độ kiếp này của Trần Tùng Ân tương đương với việc gieo một hạt giống vào trái tim của vô số người tu luyện. Theo thời gian nó sẽ không ngừng hồi phục, rồi sẽ có một ngày hạt giống này sẽ nảy mầm và đâm chồi, sẽ có người chứng minh được sự hiện hữu của lục địa tiên nhân!
Nghìn Năm Đệ Nhất Tiên! Danh hiệu này có thể khiến vô số kẻ tu luyện điên đảo hơn bất kỳ sự nổi tiếng vang dội nào!
Khi người dự lễ lần lượt rời khỏi núi Yên Tử, Đường Tuấn vẫn ở lại trong đạo quán dột nát ở phía sau núi Yên Tử. Anh đang thay Trần Tùng Ân truyền đạo cho Tạ Hoàng Đồng.
Đường Tuấn không hề giấu giếm, anh đem rất nhiều đạo pháp mà bản thân đã lĩnh hội được từ trong đạo tàng truyền thụ hết cho Tạ Hoàng Đồng. Năm đó sau khi cân nhắc kỹ lưỡng và dẹp bỏ những lời bàn ra, Trần Tùng Ân hủy bỏ phong tỏa tàng thư các của núi Yên Tử cho Đường Tuấn, hôm nay Đường Tuấn lại đem những thứ này dạy lại cho Tạ Hoàng Đồng cũng coi như là một cách đền đáp công ơn.
Tạ Hoàng Đồng lúc đầu vẫn còn đắm chìm trong đau buồn về cái chết của thầy, không quan tâm lắm đến lời giảng truyền đạo của Đường Tuấn. Nhưng khi Đường Tuấn tiếp tục thâm nhập đạo tạng, đem chân lý đạo pháp ở trong đó phân tích và giảng giãi cặn kẽ, Tạ Hoàng Đồng cũng tạm thời quên đi nỗi bi thương, bắt đầu đắc đạo.
Ngoại trừ Thần Tàng quyết và chín mươi chín chữ cổ, lần này hầu như có thể nói là Đường Tuấn đã móc hết ruột gan ra truyền đạo cho anh ấy. Vốn dĩ anh cũng muốn truyền Thần Tàng quyết cho Tạ Hoàng Đồng, nhưng tu luyện của Thần Tàng quyết gắn liền với sự trợ giúp của ngọc trụ thần bí, nên cuối cùng anh đành từ bỏ. Còn chín mươi chín chữ cổ, điều quái gở ở chỗ lại là vượt xa nhãn giới hiện nay của Đường Tuấn, hoàn toàn không có cách gì truyền lại cho người khác được.
Nhờ sự truyền đạo, cảnh giới chênh vênh mà Tạ Hoàng Đồng đột phá tạo thành đã tạm thời dần ổn định lại, khí tức trì trệ, khiến người khác không nhìn ra nông sâu. Xét về thực lực, Tạ Hoàng Đồng đã vượt qua tiểu thiên sư Trương Tĩnh Hòa.
Cuộc truyền đạo này ước chừng tiến hành mất năm ngày, Đường Tuấn cũng ở lại núi Yên Tử trong năm ngày, điều này khiến cho vị đại thiên sư đương thời của núi Yên Tử năm ngày này cũng thấp thỏm không yên.
Mãi đến ngày thứ năm, Trương Tín Triết cuối cùng không nhịn được đã đưa một nhóm trưởng lão của núi Yên Tử đi đến đạo quán tồi tàn này.
Đạo quán vẫn tan hoang và quạnh quẽ như xưa, con đường mòn lát bằng phiến đá xanh phủ đầy lá khô, nhưng không ai quét tước, điều khác biệt duy nhất là có một ngôi mộ nhỏ ở bên ngoài đạo quán. Đó là mộ phần của Trần Tùng Ân, do Tạ Hoàng Đồng tự tay đào và đắp đất.
Nhìn thấy lăng mộ này, sắc mặt của Trương Tín Triết hơi thay đổi, những trưởng lão khác của núi Yên Tử càng thêm tức giận.
Các đệ tử và trưởng lão của núi Yên Tử đều có quy định về nơi chôn cất, đương nhiên phần đất chia cho nhà họ Trương có phong thủy tốt nhất. Dựa theo quy tắc và nghi thức, Trần Tùng Ân sau khi qua đời nên được chôn cất tại mộ địa và trong phần đất của nhà họ Trương. Tạ Hoàng Đồng công khai mai táng ông ta ở sân nhỏ này, thật là đại nghịch bất đạo, có thể nói là đang công khai khiêu khích uy nghiêm của núi Yên Tử.
“Chưởng giáo, tuy cái sân này không phải là đất lành, nhưng mộ địa không bố trí ở đây, chung quy sẽ có ảnh hưởng đến vận may của núi Yên Tử chúng ta. Chốc nữa tôi sẽ sai đệ tử di dời cái ngôi mộ này đi. Trần Tùng Ân chết rồi lại vẫn muốn ngáng chân Thiên Sư Đạo chúng ta, thật là đáng ghét mà!” Trương Chấn nghiến răng nghiến lợi nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...