Áo choàng màu đỏ như máu của anh ta đột nhiên phồng lên, bay lên không trung theo gió, hóa thành một đám mây đỏ như màu máu bao phủ lấy Trương Tín Triết.
Trương Tín Triết trong tay cầm kiếm pháp Ngũ Hành, ngũ đạo thuật pháp kết hợp lại thành một thanh kiếm, kiếm khí hào hùng. Nhưng ngay khi kiếm khí chạm vào áo choàng đỏ như màu máu, đột nhiên như một con bò dính phải bãi bùn lầy, không thể có bất kỳ phản ứng nào được.
“Không ổn rồi!” Sắc mặt của Trương Tín Triết đột nhiên thay đổi.
Ông ta vừa định lui về phía sau thì Vương Khải đã tiến đến trước mặt ông ta, đập một phát giống như sóng gió ập vào bờ. Trương Tín Triết lùi lại, trên khóe miệng có vết máu. Ông ta lảo đảo, nhìn Trần Tùng Ân với vẻ mặt buồn bực, đau lòng nói: “Sư thúc, con vô dụng bất tài, không thể bảo vệ sư thúc.”
“Núi Yên Tử thật là mỗi thế hệ mỗi kém đi, đường đường là chưởng giáo chân nhân, đến một chưởng của tôi cũng chống đỡ được.” Vương Khải cười khẩy, châm chọc nói.
“Vô liêm sỉ! Trương chân nhân của các ông thật đúng là vô liêm sỉ.” Huyền Ninh Tử nhìn Trương Tín Triết đầy chế nhạo: “Mượn dao giết người, đến sư thúc của mình cũng không tha, ấy vậy mà bản thân còn có thể mang danh đại trượng nghĩa. Thật không hổ danh là chân nhân! Ha ha ha!”
Trương Tín Triết bước lên không trung, trong tay cầm kiếm phép Ngũ Hành, chiêu thức này đối với người ngoài vô cùng mạnh, đặc biệt là khi ông ta đỡ được chiêu thức của Vương Khải cho sư thúc của mình. Tuy nhiên ông ta cũng bị trọng thương, điều này cũng cho thấy sự oai liệt và khí phách dũng cảm của chân nhân núi Yên Tử. Còn về chuyện thắng thua, trước một đối thủ mạnh như Vương Khải, nếu có thua thì cũng là điều bình thường, không ai trách cứ chuyện đó.
Nhưng cũng không thể che giấu được tất cả mọi người ở đây.
Huyền Ninh Tử và Ngộ Năng đều là cường giả cực cảnh, họ biết rõ ở núi Yên Tử Trương Tín Triết sở hữu sức mạnh như thế nào, chí ít thì ông ta sẽ không bao giờ để thua kém bọn họ chứ đừng nói là thua Vương Khải sau chỉ một chiêu. Tâm tư của Trương Tín Triết bọn họ đều hiểu rõ.
Trần Tùng Ân đã đạt được thân xác hóa thánh, nói không chừng ông ta thực sự có thể trở thành thần tiên đầu tiên ở vùng đất này sau nghìn năm. Trương Tín Triết tuyệt đối không cho phép điều này xảy ra, cho dù đối phương có là sư thúc của ông ta hay là người đã bảo vệ núi Yên Tử cả mấy chục năm cũng không được!
Ngộ Năng là một hòa thượng, mà hòa thượng thì không nói về việc đúng sai của người khác. Nhưng Huyền Ninh Tử cho rằng Trần Tùng Ân không xứng đáng nên mới nói ra những điều khó nghe này.
Vốn dĩ hai trưởng lão của núi Yên Tử và Trương Tĩnh Hòa đều chẳng hay biết gì, cuối cùng đến lúc này bọn họ cũng đã hiểu được dụng ý thâm sâu của Trương Tín Triết. Vẻ mặt của họ bỗng thay đổi mấy lần, cuối cùng Trương Chấn mới đứng dậy, chỉ thẳng tay vào mặt Huyền Ninh Tử hỏi: “Huyền Ninh Tử, ông vu khống cho chưởng giáo chân nhân của tôi. Ông muốn hủy hoại danh tiếng của núi Yên Tử sao?”
Huyền Ninh Tử liếc ông ta một cái, lạnh lùng nói: “Ông không xứng đáng chất vấn tôi!”
Vừa dứt lời, ông ta hất nhẹ tà áo choàng, đánh bay Trương Chấn ra và lao vào đạo quán từ phía sau.
Huyền Ninh Tử cũng không định đi gặp các trưởng lão của núi Yên Tử đang vô cùng tức giận, ông ta nhìn Trương Tín Triết trên không trung, hài hước nói: “Trương chân nhân quả đúng là mưu tính rất giỏi. Cổ Hồng Lĩnh tôi không phục đạo chính thống của núi Yên Tử, ấy vậy mà hôm nay tôi lại phải bái phục ông như vậy, thật là xấu hổ!”
Lời nói của Huyền Ninh Tử không hề nhẹ nhàng mà vang vọng khắp núi Yên Tử, gây chấn động lòng người. Mọi người nhìn sắc mặt của Trương Tín Triết đột nhiên phấn chấn trở lại, một số người khinh thường, một số người nghi ngờ, một số người thì lại đến chờ xem kịch hay.
Thân là một người có liên quan nhưng lại bị người khác vạch trần những tính toán đen tối, vẻ mặt Trương Tín Triết vô cùng khó coi. Cảm giác xấu hổ và tức giận tràn ngập trong lồng ngực ông ta, nhưng không thể nào trút bỏ ra ngoài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...