Chương có nội dung bằng hình ảnh
Trương Tín Triết dường như không nghe thấy, ngược lại vẻ mặt nghiêm túc, trầm giọng nói: "Bây giờ những thay đổi lớn cũng đã xảy ra rồi, Trần sư thúc chọn lựa như thế này đều là vì mưu cầu phúc lợi cho giới võ đạo, đặt nền móng cho tiền lệ trăm năm trước đây chưa từng có. Chúng tôi muốn chăm chỉ cảm ngộ, xin đừng khiến những hao tâm tổn trí của sư thúc tôi bị lãng phí!”
“Nói hay lắm!” Một vị hòa thượng già gật đầu và nói: “Trương chân nhân nói không sai. Những thay đổi trọng đại đã xảy ra, hiện tượng dị thường cũng liên tiếp phát sinh. Trần chân nhân lựa chọn như vậy quả thực là tấm gương sáng cho tất cả chúng ta noi theo.”
Vị hòa thượng già có khuôn mặt cổ quái và kém cỏi, khí chất của một bậc bề trên trong thế gian đã bộc lộ hết. Ông ta là hòa thượng Ngộ Năng của chùa Ba Vàng. Chỉ là lúc này trên gương mặt già cỗi và vụng về của Ngộ năng đã hiện lên thêm hai vết móng vuốt, làm tổn hại không nhỏ đến hình tượng cao nhân phong độ ngời ngời của ông ta.
“Ngộ Năng, hai vết móng vuốt trên gương mặt ông là do chuyện gì vậy?” Huyền Ninh Tử nhìn Ngộ Năng, khàn giọng hỏi.
Ngộ Năng là cường giả đã đạt tới cực cảnh, tu vi có một không hai trong thiên hạ, ấy thế mà lại có người có khả năng để lại hai vết móng vuốt trên mặt của ông ta, tu vi của đối phương nhất định rất cao cường. Huyền Ninh Tử tự nghĩ chí ít bản thân ông ta cũng không địch lại được kẻ đó.
Trong lòng Trương Tín Triết cũng có nghi hoặc như vậy, đợi chờ câu trả lời của Ngộ Năng.
Ngộ Năng thở dài nói: "Thật xấu hổ. Mới mấy ngày trước, chùa Ba Vàng của tôi bị ba cường giả cực cảnh tập kích, ngay cả lão tăng cũng suýt nữa chết trong tay bọn họ."
“Ba vị cường giả cực cảnh ư?” Huyền Ninh Tử và Trương Tín Triết đồng thanh thảng thốt.
Cho dù trời đất bây giờ có đại biến, cường giả cực cảnh vẫn là mạnh nhất, giống như núi Yên Tử, hai phái lớn chùa Ba Vàng và Cổ Hồng Lĩnh có thể có một vị cường giả cực cảnh trấn giữ đã được xem là rất khá rồi. Thế mà lại có tận ba cường giả cực cảnh cùng lúc xuất hiện, đội hình này đủ sức lật đổ ba phái cổ võ của bọn họ.
Vẻ mặt Ngộ Năng cứng đờ, lấy ra ba tấm hình, rồi nói: "Các ông cần phải cẩn thận. Nếu ba người kia không có ý định hại người, e rằng bây giờ lão tăng đã không thể ngồi ở đây được rồi.”
Trương Tín Triết mở ba bức tranh ra. Có ba người đàn ông cường tráng trên cuộn tranh, một người đàn ông vạm vỡ có mái tóc trắng như tuyết, một người đàn ông cao lớn mặc quần áo đen và người cuối cùng mặc bộ đồ màu bạc. Ba người này chẳng phải ai xa lạ, chính là Ngân Thiên, Hắc Mễ và Tuyết Hầu, ba con yêu thú biến hình đã bị Đường Tuấn thu phục.
Huyền Linh Tử nói: "Ngộ Năng hòa thượng có thể lấy một chọi ba, thực lực thật sự rất đáng nể trọng.”
Trương Tín Triết cũng tiếp lời: “Ngộ Năng hòa thượng quả không hổ là đệ nhất cao thủ của chùa Ba Vàng.”
Khóe miệng Ngộ Năng giật giật, vết thương của ông ta không phải là vì bị ba người bao vây, mà là đấu không lại trận chiến một chọi một. Chỉ là hiện tại câu nói này có chút không thích hợp, cho nên Ngộ Năng dứt khoát im lặng không nói gì.