Chiến Thần Thánh Yhuyền Thoại Thánh Y
Đường Tuấn liếc mắt nhìn Trần Tùng n, lúc này Trần Tùng n đang trong trạng thái ngộ đạo, không hề để ý một chút nào đến thế giới bên ngoài. Lôi vân trên bầu trời đã đến giai đoạn cuối cùng và có thể rơi xuống bất cứ lúc nào. Ông ta và Vương Khải càng đến gần, lôi vân sẽ càng lớn hơn gấp nhiều lần.
“Cậu là Đạo Thể của phương Đông à?” Vương Khải nhìn Đường Tuấn đầy hứng thú, cười hỏi. Ánh mắt anh ta đầy vẻ khiêu khích và có chút tham lam, nói: “Quả nhiên nổi tiếng ngang với thánh linh thể Phương Tây của tôi, tôi muốn nuốt chửng nó.” Nói tới đây, Vương Khải nuốt nước miếng, như thể muốn ăn tươi nuốt sống anh.
Đường Tuấn nheo mày, lạnh lùng nói: “Đi chết đi!”
“Này, tiểu quỷ, lúc trước khi tôi lưu lạc khắp phương Tây, cậu còn chưa ra đời nữa đấy. Năm đó Long Đại Vương trấn giữ Việt Nam, e rằng các cậu đều đã quên hết huyết thống của tôi lớn mạnh như thế nào. Hôm nay tôi sẽ mở rộng tầm mắt cho cậu thấy.” Vương Khải nở một nụ cười ẩn ý.
Anh ta đưa tay ra, áo choàng đột nhiên biến thành một đám mây tròn màu đỏ như máu, so với lúc trước còn lớn hơn gấp mấy lần. Bóng dáng Vương Khải biến mất trong đám mây màu đỏ như máu, một giọng nói lạnh lùng vang đến: “Đây là áo choàng Chí Bảo Huyết Vân của phương Tây, năm đó khi đại chiến với phương Đông, tấm áo choàng này không biết đã bị nhuốm máu của bao nhiêu tu luyện giả. Đến hôm nay thì thêm cả cậu nữa.”
Sắc mặt của Huyền Ninh Tử và những người khác bên dưới đột nhiên thay đổi, bọn họ hiển nhiên đã từng nghe nói đến áo choàng Chí Bảo Huyết Vân này.
“Áo choàng Chí Bảo Huyết Vân là một trong ngũ đại thánh khí của phương Tây. Dù ở chỉ xếp cuối cùng nhưng nó vẫn có sức mạnh khủng khiếp. Tương truyền rằng trong cuộc chiến tranh phương Đông với phương Tây, một cao thủ của Huyết tộc đã sử dụng chiếc áo choàng này để phá hủy cả một thị trấn. Đó là một vũ khí nhuốm máu.” Huyền Ninh Tử nghiêm nghị nói: “Vương Khải đã đạt tới tu vi cực cảnh nhiều năm rồi, lại có trợ giúp của áo choàng Huyết Vân, e rằng không dễ gì đối phó.”
Ngay khi giọng nói của Vương Khải vang lên, đám mây màu máu trên bầu trời đột nhiên co rút lại, trận mưa máu bắn về phía anh như những mũi tên, từng giọt từng giọt bắn với tốc độ đáng sợ. Không khí bị đốt cháy, tỏa ra một màn sương mù trắng xóa, những hạt mưa này có một khả năng ăn mòn khủng khiếp.
Đường Tuấn nằm yên bất động, để cho mưa máu bắn vào người. Cơn mưa máu tuy rằng rất mạnh, nhưng dường như cách người anh năm mét đã bị mất đi sức mạnh, chỉ như những giọt nước nhẹ nhàng lăn xuống.
Đường Tuấn khẽ chau mày. Chiếc áo choàng Chi Bảo Huyết Vân này dường như không có sức mạnh như những lời trong truyền thuyết.
“Này tiểu quỷ, cậu trúng kế rồi.” Đúng lúc này, giọng nói đắc thắng của Vương Khải vang lên.
Đường Tuấn ngẩng đầu nhìn lên, anh chỉ thấy bóng dáng của Vương Khải hiện ra từ trong những đám mây màu máu, anh ta đang cầm một cây trượng dài màu máu trong tay, khi anh ta di chuyển thắt lưng của mình, cây trượng bắn ra và nhắm tới mục tiêu là lôi vân trên đầu Trần Tùng Ân.
Ngay từ đầu, anh ta không định chiến đấu với Đường Tuấn, mà là đến để phá hỏng việc tu hành của Trần Tùng Ân.
Rồi cũng sẽ làm Tạ Hoàng Đồng, đệ tử thân truyền của Trần Tùng Ân bị căm thù lây.
Người đi trà nguội. Hiện tại Trần Tùng Ân vẫn còn chưa chết, nhưng có một vài người trên núi Yên Tử đã khó mà kiềm chế được rồi.
Ở đâu có người ở đó sẽ có đấu tranh giang hồ, ngay cả thánh địa tu luyện như núi Yên Tử cũng không thể nào tránh khỏi.
Đường Tuấn thậm chí hoài nghi trong chuyện này có lẽ còn có sự ngấm ngầm cho phép của vị chưởng giáo chân nhân Trương Tín Triết kia, nếu không chỉ bằng mấy đệ tử hậu bối làm sao dám công khai làm càn như vậy.
“Một đời này của Trần Tùng Ân thật là uất ức rồi.” Đường Tuấn không khỏi cảm thán một câu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...