Chương có nội dung bằng hình ảnh
“Chúng ta lên núi đi.” Đường Tuấn ngẩng đầu nhìn lên núi Yên Tử, trên bầu trời thỉnh thoảng còn có tiếng sấm ầm ầm nổ vang. Sắc mặt của anh càng thêm lo lắng. Trần Tùng n nếu phái Tạ Hoàng Đồng tới đón anh lên núi, thì có lẽ tình huống cũng không lạc quan cho lắm.
“Dạ.” Tạ Hoàng Đồng cũng không nói nhiều lời, mà xoay người chuẩn bị dẫn đường lên núi.
Cuộc đối thoại giữa hai người vô cùng ngắn gọn, mọi người rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần, sau đó nhao nhao nhìn về phía hai người.
Cậu chủ Tề ngượng đỏ cả mặt. Ánh mắt anh ta bùng lên lửa giận. Đây không phải là tiên duyên vốn nên thuộc về anh ta hay sao, tại sao bỗng nhiên lại nhảy ra một kẻ thứ ba chen ngang vào vậy chứ! Hơn nữa kẻ thứ ba này vừa nhìn là thấy giống như một gã thanh niên nghèo kiết xác vừa mới tốt nghiệp. Nếu so về thân phận và tiền bạc làm sao kẻ này có tư cách so được với anh ta.
Chương Chí Toàn ở một bên ấp úng không dám nói câu nào.
“Tạ tiểu chân nhân, cậu có phải nhận nhầm người rồi hay không?” Tề Minh Đăng trầm giọng nói: “Tên tôi là Tề Minh Đăng. Tề Minh Hải, tổng giám đốc tập đoàn Tề thị là ba của tôi. Nửa tháng trước, tôi từng lấy danh nghĩa của nhà họ Tề quyên góp cho núi Yên Tử mười bảy tỷ rưỡi.”
Vốn dĩ Tề Minh Đăng còn cho rằng, bản thân mình nói ra thân phận của nhà họ Tề cùng với việc quyên góp mười bảy tỷ rưỡi, ít nhất có thể hấp dẫn sự chú ý của Tạ Hoàng Đồng. Nhưng ai ngờ, Tạ Hoàng Đồng vẫn làm như không hề nghe thấy, thậm chí ngay cả bước chân cũng không hề dừng lại một chút nào. Anh ấy lại một lần nữa đi lướt qua Tề Minh Đăng, cả Đường Tuấn cũng như vậy. Chỉ là một Tề Minh Đăng cóc ké, chưa nói tới hiện giờ núi Yên Tử đang xảy ra chuyện hệ trọng, mà ngay cả ngày thường một nhân vật như vậy cũng không đủ tư cách khiến cho bọn họ coi trọng.
“Tạ Hoàng Đồng, anh chỉ là một đạo sĩ trên núi, mà lại dám ngó lơ nhà họ Tề tôi sao. Anh có tin chỉ một câu nói của tôi cũng có thể làm núi Yên Tử các người đi tong luôn không hả?” Tề Minh Đăng cười lạnh, trong giọng nói mang theo sự uy hiếp: “Tôi thật sự muốn xem thử cái loại sư phụ nào mà có thể dạy ra loại đệ tử khốn nạn hèn mạt như thế này."
"Trương Tín Triết và mày đúng là sư huynh sư đệ của nhau, đúng là cá mè một lứa đấy. Tao thấy núi Yên Tử căn bản chính là tốt mã dẻ cùi, chỉ được cái vỏ bên ngoài mà thôi!”
Tạ Hoàng Đồng bỗng dừng lại. Tề Minh Đăng nói cái gì anh ấy đều có thể bỏ qua, thế nhưng chỉ có một người không ai được phép xúc phạm tới, đó chính là lão đạo sĩ đã dốc lòng dạy dỗ mình.
Tề Minh Đăng thấy thế, thì cười gằn: “Rốt cuộc cũng nhớ ra tôi là ai rồi sao? Bây giờ lập tức bảo Trương Tín Triết tự mình xuống núi đón tôi, nếu không đừng trách tôi không khách khí!”
Tề Minh Đăng vẫn còn đắm chìm trong ảo tưởng khi thành công uy hiếp được Tạ Hoàng Đồng, mà không hề nhận ra đôi mắt của Tạ Hoàng Đồng vốn đang bình tĩnh bất chợt xoẹt qua một tia sáng lạnh lẽo.
“Ầm!”
Giữa không trung đột nhiên vang lên tiếng sấm, bầu trời trong xanh không một gợn mây bỗng xuất hiện mấy tia sét.
“Anh mới vừa nói cái gì đó?” Tạ Hoàng Đồng từ từ xoay người lại, trầm giọng gằn từng chữ một.
“Tôi nói cái gì à?” Vẻ mặt Tề Minh Đăng vẫn ngạo nghễ như vậy, không hề tỏ ra sợ hãi. Anh ta cười khẩy một tiếng, nói: “Tôi nói, tiểu đạo sĩ anh hãy mau mau gọi Trương Tín Triết ra đây cho tôi, nếu không tôi sẽ làm núi Yên Tử các người đẹp... A!”
Tề Minh Đăng càng nói càng đắc ý, nhưng đợi đến khi Tạ Hoàng Đồng xoay người lại đứng đối diện với anh ta, thì toàn bộ vẻ đắc ý và nụ cười cay nghiệt kia đều trở nên cứng đờ. Cả người anh ta run rẩy không dứt, một câu cũng không thể nói hoàn chỉnh, trong cổ họng chỉ phát ra được mấy âm tiết sợ hãi.