Chương có nội dung bằng hình ảnh
Cô ta đáp lại với giọng càng lúc càng lạnh lùng hơn: “Cho dù đó là Crimson Blade, thủ lĩnh của Heaven, cũng chẳng dám đứng ở cái đất Việt Nam này để gây hấn một cách bừa bãi với cái tên họ Đường ấy. Tên Khố Quang kia đã không thể nào bước ra khỏi cái vị trí thứ mười lăm của Heaven để lên bậc, nay lại dám khiêu chiến cái tên đó và còn muốn động vào người phụ nữ của anh ấy nữa, xem ra hôm nay Khố Quang không thể bước ra khỏi cao ốc đó rồi.”
Càng nói, tâm trạng của Minh Thanh càng nặng nề. Khố Quang chỉ là lính hầu, là con tốt thí mà thôi, e là tổ chức dị năng phương Tây do Heaven cầm đầu đã rục rịch hành động rồi.
Tại tầng trên cùng của tòa nhà Yên Hòa.
“Biết được tên của người đó sẽ tốt cho anh hơn đấy.” Phi Nguyệt lạnh giọng nói.
“Tại sao?” Khố Quang cau mày. Anh ta không hiểu, cái tên Đạo Thể thấp kém, hèn mọn kia có cái gì đáng giá để một cường giả đứng thứ mười lăm tại Heaven như anh ta phải chú ý đến.
“Bởi vì anh sắp tiêu đời rồi.” Đúng lúc này, một giọng nói bỗng xuất hiện trong khoảng không của căn phòng.
Khố Quang hoảng hốt. Anh ta đã sử dụng niệm lực để bao vây cả căn phòng này khiến nó cách biệt hoàn toàn với mọi động tĩnh và âm thanh của thế giới bên ngoài, vậy tại sao vẫn có giọng của người khác vọng vào.
“Kẽo kẹt!” Cánh cửa lớn của căn phòng từ từ mở ra, Đường Tuấn rảo bước vào trong. Mỗi bước chân của anh tưởng chừng như là vô ý, nhưng thực chất anh đang đạp lên bức tường phong toả mà Khố Quang đã dùng niệm lực để tạo nên. Chỉ sau ba bước chân, bức tường niệm lực bao vây bên trong căn phòng bỗng bị phá vỡ.
“Là anh.” Khố Quang nhìn Đường Tuấn với ánh mắt đầy hoài nghi. Bức tường niệm lực ấy do anh ta tạo nên tuyệt vời biết bao, thậm chí chẳng có chi tiết nào giống võ đạo phương Đông, thế nhưng nó đã bị phá vỡ chỉ với ba bước chân của người khác! Ở Heaven, chỉ có thủ lĩnh Crimson Blade và lác đác vài vị dị năng giả siêu cấp mới làm được.
“Là tôi, tôi chính là vị Đạo Thể mà anh muốn khiêu chiến.” Đường Tuấn lạnh lùng nói.
“Đường Tuấn, mày còn dám lết xác đến đây à. Ngài Khố Quang, thằng nhãi này chán sống rồi, chúng ta giải quyết nó trước rồi tính.” Owen ngạo nghễ nói.
Khố Quang không lên tiếng, vẻ mặt của anh ta trông vô cùng nghiêm trọng, sự khinh khi, coi thường của anh ta dành cho Đường Tuấn bay nãy đã biến mất. Đường Tuấn phá vỡ bức tường niệm lực của anh ta chỉ trong ba bước chân, dù là tình cờ hay thực sự do sức mạnh cũng đủ để anh ta xem trọng Đường Tuấn.
“Thưa ngài, ngài thực sự muốn ra tay với tôi ngay tại đây sao?” Khố Quang nghiêm nghị nói. Anh ta cố tình nhìn về phía Phi Nguyệt và Hoàng Phủ Ngọc với ý nhắc nhở Đường Tuấn đừng hấp tấp, nóng vội đuổi đánh kẻ xấu để rồi làm hại đến những người thật sự đáng quý với mình.
“Ha ha ha.” Đường Tuấn cười lạnh lùng. Anh vươn lòng bàn tay ra và nắm chặt xung quanh chỗ Khố Quang đang đứng.
“Thưa ngài…” Chưa dứt lời, Khố Quang bỗng im bặt, mặt anh ta đỏ bừng.