Chương có nội dung bằng hình ảnh
Cổ Văn Hồng gật đầu đồng ý.
Sau khi yên lặng một hồi lâu, Cổ Văn Hồng ngẩng đầu lên lần nữa, bóng đen trước mặt đã không thấy bóng dáng. Nụ cười trên mặt Cổ Văn Hồng dần thu lại, cuối cùng trở nên dữ tợn, thầm nói: "Thần tiên sống gì chứ! Chỉ có sống sót mới được xem là thần tiên. Long Vương, Đường Tuấn, chờ ngày đó tiến đến thì các người đều sẽ chết đi, mà tôi vẫn sống rất tốt."
Vào lúc Đường Tuấn trở về chỗ ở, trong sân đã có một cô gái với khí thế mãnh liệt đứng đó. Cô gái buộc tóc đuôi ngựa, đường nét không được thanh tú nhưng lại mang theo hơi thở sắc bén nghiêm nghị, có kiểu phong thái phụ nữ không thua cánh mày râu. Hơi thở trên người cô ta đột ngột đạt đến cấp đại tông sư Chân Khí Cảnh, chỉ còn cách Thần Cảnh một bước.
Cô gái này chính là vệ sĩ Phi Nguyệt của Hoàng Phủ Ngọc!
"Vết thương của cô thế nào rồi?" Đường Tuấn hỏi.
Khi trước Hoàng Phủ Ngọc bị người của thế gia ẩn cư bắt đi, Phi Nguyệt vì bảo vệ Hoàng Phủ Ngọc mà bị trọng thương, cho nên không cùng vào Bắc Giang.
Phi Nguyệt nhíu mày, nói: "Không có vấn đề gì. Lần này cảm ơn anh cứu được cô chủ."
Cô ta hơi sợ hãi mà nhìn Đường Tuấn.
Lần đầu tiên gặp Đường Tuấn, hai người đều là tông sư Chân Khí Cảnh, thực lực không chênh lệch quá lớn. Phi Nguyệt ra tay toàn lực, còn có cơ hội làm Đường Tuấn bị thương. Nhưng bây giờ mới một năm trôi qua, Đường Tuấn đã trở thành cường giả Cực Cảnh, có thể mạnh mẽ tồn tại ngang hàng với Long Vương, thậm chí là giết trăm thần. Mà cô ta, chỉ đột phá một cảnh giới nhỏ trên Chân Khí Cảnh. Nếu là lúc trước, loại thành tích này đủ cho cô ta kiêu ngạo, nhưng ở trước mặt yêu nghiệt như Đường Tuấn này, quả thật là khác biệt giữa đom đóm và trăng sáng.
Đường Tuấn nói: "Điều tôi nên làm."
Đối với những trả giá của Hoàng Phủ Ngọc, anh nhìn thấy trong mắt ghi nhận trong lòng, nhưng không thể đáp lại bằng bất cứ cách nào.
Phi Nguyệt nói khẽ: "Nếu như có thể, xin anh đừng phụ lòng cô chủ. Bề ngoài cô ấy nhìn có vẻ tươi sáng, nhưng thật ra sống rất khổ cực. Mấy năm nay không có ai có thể bước vào nội tâm cô ấy, Phạm Trùng không thể, Lý Hùng Cường cũng không thể nhưng anh có thể. Cho nên, xin anh đừng làm cô chủ tổn thương."
Dứt lời, Phi Nguyệt còn quay về phía Đường Tuấn bái một cái.
Đường Tuấn thở dài nhưng không đáp lời. Đời sống tình cảm của anh loạn như đây, cho dù anh có là cường giả của Cực Cảnh võ đạo, cũng nói không xuôi được. Anh hỏi: "Hôm nay cô đến tìm tôi có chuyện gì?"
Phi Nguyệt cũng biết Đường Tuấn khó xử, nên không ép buộc anh phải đồng ý. Cô ta thằng người lên, thân hình của cô ta cũng xem như chắc khỏe vì tu luyện võ đạo. Nếu để bất kỳ người đàn ông nào nhìn thấy cảnh tượng này thì sợ là đều trợn cả mắt lên.
"Đêm nay cô chủ tổ chức một buổi tiệc rượu ở Tòa nhà Yên Hòa, mời rất nhiều xí nghiệp trong và ngoài nước tham gia. Cô ấy muốn anh cũng tham gia, chỉ cần lộ mặt là được rồi." Phi Nguyệt chậm rãi nói.
Đường Tuấn trầm ngâm một lát, suy nghĩ cẩn thận ý định của Hoàng Phủ Ngọc.
Bây giờ trời đất đã sinh ra biến đổi to lớn, thế giới sắp biến thành thiên đường của võ giả. Mà Tập đoàn Yên Hòa và nhà Hoàng Phủ là xí nghiệp lớn trong nước, hơn nữa còn nổi tiếng thế giới. Nếu như không có lực lượng hùng mạnh ra oai, sợ rằng sẽ lọt vào tầm ngắm của rất nhiều người.