Chương có nội dung bằng hình ảnh
“Lại còn có người xâm nhập vào dân tộc Mèo nhằm bắt chủ dân tộc Mèo là cô Hoa, nhưng rồi không biết vì sao lại từ bỏ. Sau đó thì Long Vương đánh tiếng nên những cường giả của mấy thế gia ẩn cư này mới chịu dừng tay. Nhưng bọn họ vẫn bằng mặt mà không bằng lòng, vẫn đang đợi cường giả của Vu Môn được sinh ra. Tạ Nam của Tuyết Hồng Thảo Đường thì tuyên bố với giới võ đạo ở Bắc Giang rằng vào một thời điểm khi Vu Môn xuống trần cũng là lúc Đạo Thể bỏ mạng. Ngay cả bạn bè người thân của anh cũng phải trả giá đắt”.
“Tạ Nam muốn tìm đường chết!” Đường Tuấn lạnh lùng nói.
“Nghe nói con đường từ Vu Môn đi ra thế giới bên ngoài sắp được khơi thông rồi, mấy ngày nay cường giả của Vu Môn sẽ quá bộ xuống. Rất nhiều người của giới võ đạo đều chạy tới Bắc Giang rồi, họ muốn chứng kiến cảnh tượng đó”. Thôi Toàn thầm than, Đường Tuấn tuy là có mạnh, nhưng đối mặt với nhiều tông môn thế gia, gần trăm vị thần cảnh như thế, trong đó lại không thiếu cao thủ Cảnh giới Thiên Nhân, dù chưa thấy kết quả nhưng cũng có thể tưởng tượng được.
“Hừ!” Trong mắt Đường Tuấn lộ ra sát ý, nhưng anh chợt nhớ tới một chuyện liền trầm giọng hỏi: “Vì sao nguyên khí trời đất bây giờ đột nhiên lại nhiều tới như vậy?”
Thôi Toàn nghe hỏi thì cau mày lắc đầu: “Cái này tôi cũng không rõ, mà có khi cũng không ai giải thích được. Có lẽ là do vào nửa năm trước hiện tượng thiên văn ở khắp nơi trên thế giới rối loạn, trời nắng mà có sét đánh, biển động sóng trào, gió tuyết như bão hủy diệt khắp nơi. Đủ hết các hiện tượng kỳ lạ cứ lần lượt xảy ra, mà những hiện tượng kỳ lạ này còn kéo dài ba ngày ba đêm, lúc đó rất nhiều người đều cho là tận thế tới nơi rồi”.
Trên mặt Thôi Toàn bày ra biểu cảm vẫn còn sợ hãi, xem ra lần biến động lớn của trời đất kia để lại di chứng không nhỏ ở sâu trong lòng anh ta: “Sau ba ngày thì tất cả khôi phục lại bình thường, các võ giả vừa ngạc nhiên vừa vui mừng phát hiện ra nguyên khí trời đất nhiều hơn gấp hai ba lần ban đầu, ở mấy hoàn cảnh và chỗ đặc biệt thì còn nhiều thêm gấp bốn năm lần!”
Trong lòng Đường Tuấn bỗng kinh hoàng. Như vậy thì nguyên khí trời đất gần như có thể so với bí cảnh Bồng Lai rồi. Xem ra lần dị biến của trời đất này còn mạnh hơn so với trong tưởng tượng của anh.
“Võ giả như măng mọc sau mưa, có vài người thậm chí còn kích thích được sức mạnh ẩn trong huyết mạch có vài võ giả bị kẹt ở trước cảnh giới mười mấy năm liền một đêm đột phá, bước vào cảnh giới cao hơn. Người có thể chất bình thường rõ ràng cũng mạnh hơn, vài mãnh thú thậm chí có thể sánh ngang võ giả nội kình”.
Thôi Toàn nói đến đây thì lộ ra vẻ thán phục: “Tất cả những thứ này thật sự là quá kỳ diệu, quả thực có thể nói là có được sức mạnh của tạo hóa thiên nhiên”.
Đường Tuấn thấy vậy thì thầm than một tiếng, nghĩ bụng: “Tạo hóa kiểu này sẽ giết người mất!” Trời đất xảy ra biến hóa mãnh liệt như vậy chỉ có một khả năng, là ma quỷ bị Thượng cổ bách tiên trấn áp kia đã thức tỉnh. Vào giây phút nó thật sự thoát khỏi phong ấn, thiên hạ nhất định sẽ lầm than.
“Thánh chủ, tiếp theo chúng ta đi đâu đây?” Đại bàng cánh bạc hỏi.
Bọn họ mới từ trong bí cảnh Bồng Lai ra, đối với mọi thứ bên ngoài đều tràn đầy tò mò.
“Đi Bắc Giang. Nếu bọn họ muốn xét xử tôi, vậy thì xem thử bọn họ có bản lĩnh đó hay không?” Đường Tuấn nhìn về hướng Bắc Giang, ánh mắt lạnh lùng tới cùng cực.
Thôi Toàn và sư muội Hồ Ngọc Thi dùng ánh mắt tiễn bốn người họ.
“Sư huynh, chúng ta có cần truyền tin tức này đi không?” Hồ Ngọc Thi trầm ngâm nói: “Anh ta trở về là chuyện lớn, nói không chừng giới võ đạo lại phải vì anh ta mà rung động một phen”.
Thôi Toàn khẽ cười một tiếng, lạnh lùng nói: “Muội tưởng lần này anh ta đi Bắc Giang là để tìm người ôn chuyện cũ hả? Giới võ đạo lúc này xem bề ngoài có vẻ bình thường, nhưng đủ loại mâu thuẫn bên trong thì bất cứ lúc nào cũng có thể bùng phát. Bây giờ nguyên khí trời đất mỗi ngày một mạnh thêm, thực lực và số lượng của võ giả cũng tăng theo từng ngày, thế gia ẩn cư sẽ không ngồi yên không quản đâu. Bọn họ bỏ ra nhiều như vậy là vì muốn khống chế giới võ đạo, mà bây giờ chính là thời cơ tốt nhất. Cái gọi là Đạo Thể cũng là một cái cớ đúng dịp mà thôi, không ai quan tâm sống chết của anh ta đâu. Trước đội hình ghê gớm của gần trăm vị Thần cảnh thì sức của một người thật sự chẳng bõ bèn gì. Cho dù Đạo Thể không thay đổi thì cũng như con kiến dưới bánh xe, đè nhẹ một cái là tan xương nát thịt. Cho dù anh ta liều mình đánh một trận thì có thể kéo theo được bao nhiêu người chôn cùng chứ?”