Chương có nội dung bằng hình ảnh
Núi Phiêu Miểu nổi tiếng với những đòn tấn công bằng sóng âm, Đường Tuấn há miệng gầm thét, sóng âm vô hình nở rộ, phá tan thức hải của chủ quản núi Phiêu Miểu. Sau khi gào xong, Đường Tuấn cũng không thèm nhìn liền giết đối tượng tiếp theo.
Mười hai môn phái thế gia, ai cũng có sở trường riêng, có sở trường khống chế ngọn lửa, có sở trường tấn công bằng sóng âm, có sở trường đạo pháp hệ mộc.
Cách làm của Đường Tuấn rất đơn giản và thô. Người có sở trường khống chế ngọn lửa, anh dùng ngọn lửa tấn công. Ai sở trường tấn công bằng sóng âm, anh cũng dùng sóng âm. Người có sở trường đạo pháp hệ mộc, anh cũng dùng đạo pháp hệ mộc.
Lấy cách của người trị lại người.
Đám chủ quản của môn phái thế gia này ai cũng kiêu ngạo, trong lòng coi giới trần tục là vùng đất thổ dân, trước giờ không coi ra gì. Nhưng bây giờ tất cả niềm kiêu hãnh của họ bị phá hủy hoàn toàn bởi hành vi ngày càng bá đạo và hống hách của Đường Tuấn.
Cuối cùng, chỉ còn lại một mình Trương Phi Phàm. Cả người của vị môn chủ Kiếm Môn này run rẩy, trong mắt lộ vẻ hoảng sợ. Ông ta được người đời gọi là kiếm thần, một viên kiếm tâm đã mấy chục năm chưa hề dao động nhưng bây giờ kiếm tâm rung rung, ngay cả thanh kiếm cổ trong tay cũng rung lên, dường như đã bị Đường Tuấn doạ một phen.
“Vạn Pháp Thông.” Trương Phi Phàm không nhịn được nói: “Môn phái thế gia của tôi sao lại chọc vào kiểu người này?”
Nếu biết Đường Tuấn khủng khiếp đến vậy, họ tuyệt đối sẽ không bỏ mặc ngó lơ. Cho dù thời gian mở bí cảnh Bồng Lai kéo dài, cũng phải giết anh để trừ hậu hoạn.
Ông ta quay đầu muốn xem phản ứng của Vu Phá Nhiên thế nào. Đáng tiếc, Vu Phá Nhiên phía sau ông ta đã biến mất không còn tăm tích, chỉ còn lại Đường Lệ vẫn đang ngủ say và lơ lửng giữa không trung.
“Không, tôi không muốn chết. Tôi là kiếm thần của Kiếm Môn, tôi sẽ không thua!” Trương Phi Phàm rống điên cuồng trong lòng, ông ta còn muốn dòm ngó cảnh giới cao nhất của võ đạo, tuyệt đối không thể chết tại nơi này.
Biến suy nghĩ không cam lòng hành sức mạnh, bỗng nhiên khí thế của Trương Phi Phàm tăng vọt, trong lúc mơ hồ vậy mà chạm vào ngưỡng cửa của cảnh giới cao nhất của võ đạo.
“Tên họ Đường kia, cậu dám giết hại nhiều môn phái thế gia của bọn tôi như thế, tôi muốn cậu hối hận cả đời.” Trương Phi Phàm chợt quát một tiếng. Thanh kiếm cổ màu xanh trong tay hoá thành một luồng sáng phóng ra, mục tiêu không phải Đường Tuấn mà là cô gái đang ngủ say, Đường Lệ, còn bản thân ông ta lại bay về hướng ngược lại.
“Hèn hạ!” Mộc Thanh Lam thấy vậy, không nhịn được lên tiếng.
Nhưng lần này Trương Phi Phàm quả thật đã đưa ra sự lựa chọn tốt nhất, luồng kiếm sáng của ông ta đã phát huy ở mức vượt chuẩn, nhưng cũng không dám nói là có thể đánh bại Đường Tuấn, cho nên ông ta rất sáng suốt chọn Đường Lệ, vây Nguỵ cứu Triệu.
“Tên họ Đường kia, nếu cậu đuổi giết tôi, em gái cậu chết chắc đấy.”
“Hi hi, tôi đã hiểu được con đường thông đến cảnh giới cao nhất của võ đạo, lần sau gặp lại chính là ngày chết của cậu.”
Giọng nói phách lối của Trương Phi Phàm vọng lại từ xa.