Chương có nội dung bằng hình ảnh
Chú hai này của anh ta là đại biểu cho nhà họ Lỗ trong chuyến đi này, ông ta là một vị tông sư Chân Khí Cảnh, được người ta gọi là Lỗ Duy Minh, ý nói công phu trên chân ông ta vô cùng cao minh. Nhưng Lỗ Bảo Lâm lại biết người chú hai này của anh có cũng có chút thành tích về mặt y thuật, cho nên anh ta muốn ông ta chữa khỏi bệnh cho mẹ của Cẩu Đản.
Lỗ Duy Minh nhìn thoáng qua Đường Tuấn cùng Mộc Thanh Lam, nói: "Chờ đến khi tôi chữa khỏi bệnh rồi đi ra, tôi không muốn nhìn thấy hai người các cậu nữa. Chắc hẳn các cậu cũng là võ giả, nhưng mấy tên nhóc quỷ vừa được trưởng bối thả ra ngoài du lịch giống như các cậu, tôi dùng một bàn tay đã có thể đánh chết một đống. Hôm nay tâm trạng của tôi không tệ, không muốn giết người. Nhưng các cậu đừng nghĩ tôi nói đùa, lập tức rời khỏi nơi này."
Mộc Thanh Lam nghe vậy, vẻ mặt bỗng nhiên thay đổi. Cô ta là thánh nữ Băng Cung, cũng là một vị cao thủ Thần Hải Cảnh hiểu thấu đáo về huyền quan của thiên nhân. Lúc bình thường, thậm chí kiểu người như Lỗ Duy Minh còn không có chút tư cách nào để cô ta nhìn thẳng vào, hôm nay lại dám mở miệng sỉ nhục cô ta. Điều này khiến cô ta có phần phẫn nộ.
Ngay khi Mộc Thanh Lam chuẩn bị ra tay giết chết đám người không biết tốt xấu trong phòng này, Đường Tuấn lại vỗ vai của cô ta. Cái vỗ này lập tức vỗ tan khí thế cô ta vừa dâng lên.
"Ông không chữa cho bà ấy được." Đường Tuấn nói với Lỗ Duy Minh, giọng điệu vô cùng khẳng định.
"Hoang đường! Tôi là võ đạo tông sư, hơn nữa y thuật của tôi cũng đạt tới cấp bậc Dẫn Khí Qua Châm. Cậu từng nghe nói về Hậu Thiên Đạo Thể chưa? Anh ta xuất thân từ Y học cổ truyền, chẳng lẽ cậu nói Y học cổ truyền không làm được?" Lỗ Duy Minh khiển trách.
Đường Tuấn nói: "Tôi không nói Y học cổ truyền không làm được, mà là ông không làm được."
"Tôi không làm được, chẳng lẽ cậu làm được à." Lỗ Duy Minh nói.
"Tôi có thể chữa hết bệnh của bà ấy." Đường Tuấn thản nhiên nói.
"Nực cười! Cậu chỉ là một thằng nhóc quỷ vừa được trưởng bối thả ra đi du lịch mà lại dám nói y thuật cao hơn tôi. Hôm nay tôi sẽ để cậu xem xem cái gì gọi là Y học cổ truyền? Cái gì gọi là Dẫn Khí Qua Châm? Bảo Lâm, trông coi bọn họ cho chú, đừng để bọn họ đi, đợi lát nữa chú nhìn xem cậu ta còn dám nói như vậy nữa không!" Lỗ Duy Minh hừ lạnh một tiếng, dặn dò hai câu rồi đi vào phòng trong.
"Tên nhóc, ngoan ngoãn ở lại đây, dám chọc giận chú hai của tao, đợi lát nữa xem tao xử lý mày như thế nào." Lỗ Bảo Lâm gằn giọng nói.
Đường Tuấn làm lơ, đừng nói Lỗ Bảo Lâm, cho dù toàn bộ thành viên trong nhà họ Lỗ ở Thanh Châu đều đứng trước mặt anh cũng không đủ cho anh đánh bằng một bàn tay. Sao anh lại để vào mắt.
Ngược lại anh dùng ánh mắt rất hứng thú nhìn Cẩu Đản. Lúc này thiếu niên cũng đang dùng ánh mắt hơi kinh ngạc nhìn Đường Tuấn, hỏi anh với giọng điệu có vài phần không chắc chắn: "Anh có thể chữa khỏi bệnh của mẹ tôi thật ư?"
Thậm chí Đường Tuấn còn chưa từng gặp mẹ anh ta, sao dám chắc chắn như thế? Điều này khiến thiếu niên không khỏi nghi ngờ Đường Tuấn. Với lại Đường Tuấn ở trước mắt, anh ta thật sự không nhìn ra có bất kỳ chỗ nào kì lạ.
"Đương nhiên." Đường Tuấn cười nói.
Dưới tinh thần lực của anh bao phủ quét hình, anh đã rõ như lòng bàn tay về tình trạng bệnh của mẹ Cẩu Đản. Mặc dù không phải nghi nan tạp chứng gì, nhưng cũng tuyệt đối không phải loại Đông y nửa vời như Lỗ Duy Minh có thể chữa khỏi.