Chương có nội dung bằng hình ảnh
Trong nhà, hai phe đội ngũ đang giằng co, có mười mấy người, mỗi người đều có nội kình ở bên, càng có một vị tông sư Chân Khí Cảnh trấn giữ. Đội hình này ở trên trấn nhỏ sống nhờ ra biển đánh cá thế này thì không thể nói là không hùng mạnh.
Thấy hai người đi vào, có người lập tức quát: "Nhà họ Lỗ Thanh Châu đang làm việc ở đây, cút ra ngoài đi."
Đường Tuấn làm như không nghe thấy, hỏi: "Ai là Cẩu Đản?"
Ánh mắt của mọi người trong phòng lập tức đọng lại, ánh mắt mang theo sự thù địch nhìn sang Đường Tuấn.
Không cần bọn họ nói, Đường Tuấn cũng nhìn thấy Cẩu Đản.
Đó là một người trẻ tuổi trông có phần gầy yếu, đại khái hai mươi tuổi, lúc này đang bị người tự xưng là nhà họ Lỗ ở Thanh Châu bắt lấy. Đối mặt với hai phe đội ngũ giằng co, mặc dù người trẻ tuổi hơi bối rối và e ngại, nhưng lại bình tĩnh hơn những cư dân bên ngoài kia nhiều, có sự trưởng thành vượt xa tuổi tác.
"Khụ khụ." Đúng lúc này, trong phòng truyền đến từng tiếng ho khan.
Sắc mặt của Cẩu Đản bỗng nhiên thay đổi, quay lại chạy vào trong nhà, ngay sau đó bên trong có tiếng nói sốt ruột và lo lắng của anh ta: "Mẹ, mẹ thế nào rồi? Mẹ tỉnh lại đi."
Không ai đáp lại.
Cẩu Đản lại đi ra từ trong phòng, sắc mặt bình tĩnh khác thường, ánh mắt lạnh lùng quét qua đám người, trầm giọng nói: "Không phải các người muốn tôi dẫn các người đến nơi tiên nhân xuất hiện hay sao? Chỉ cần các người có thể trị hết bệnh của mẹ tôi, tôi sẽ dẫn các người đi!"
Những võ giả Thần Cảnh có thể phi hành, trong mắt anh ta họ chính là tiên nhân.
"Anh tính là cái gì? Cũng xứng nói điều kiện với chúng tôi à. Ngoan ngoãn dẫn đường, đến lúc đó nói không chừng chúng tôi còn có thể cho anh một con đường sống. Nếu không biết điều thì đừng trách chúng tôi không khách khí." Lỗ Bảo Lâm của nhà họ Lỗ ở Thanh Châu uy hiếp.
"Đúng đấy. Cậu không có tư cách ra điều kiện cho chúng tôi, bây giờ cậu lập tức đi theo chúng tôi. Nếu như giúp chúng tôi tìm được thứ mong muốn, nói không chừng chúng tôi còn có thể chia cho cậu chút nước canh, đến lúc đó cả đời cậu đều vô cùng hưởng thụ, tốt hơn chôn vùi ở trấn nhỏ bên bờ biển này không biết bao nhiêu lần." Người của một đội ngũ khác cũng lên tiếng.
Khi Đường Tuấn bước vào nơi này, hai phe bọn họ rất ăn ý chọn cách hợp tác.
Sắc mặt của Cẩu Đản lạnh hơn, chậm rãi nói: "Qua hai ngày nữa, trên biển sẽ có bão. Cơn bão này mạnh mẽ nhất trong nửa năm qua. Bão táp quét sạch, trừ khi các người có thể học tiên nhân bay vào biển như thế, không ai chỉ đường, mặc dù các người đi thuyền lớn hơn nữa thì cũng phải táng thân trong biển."
"Nơi mà các người muốn đi chỉ có tôi biết. Dưới kiểu thời tiết thế này, nếu các người không có tôi dẫn đường, đừng nói là tìm được, cũng có thể sẽ táng thân trong biển." Anh ta nhìn mấy người trong phòng, nói: "Tôi biết các người không phải người bình thường, yêu cầu của tôi không cao, chỉ cần có thể chữa khỏi bệnh của mẹ tôi, tôi sẽ dẫn các người đi."
Đám người Lỗ Bảo Lâm liếc nhau, trong mắt có phần kinh ngạc. Anh ta biết rõ bọn họ không phải người thường, thế mà còn dám nói điều kiện với bọn họ, quả thật không biết nên nói Cẩu Đản ngu ngốc hay là dũng cảm nữa?