Chương có nội dung bằng hình ảnh
“Tôi đã cảnh cáo các người!” Đường Tuấn búng ngón tay, bâng quơ nói.
“Xin Thiên nhân thứ tội! Nhà họ Lý và Võ thần nhất mạch đều đồng ý bồi thường!” Thái độ của Kim Đông Thành nhún nhường tới cực điểm.
“Bồi thường?” Đường Tuấn nói: “Người nối dòng chính của Võ thần nhất mạch và cậu cả nhà họ Lý, mấy người định lấy cái gì bồi thường để tôi bỏ qua cho hai người đây?”
Kim Đông Thành và Lý Hùng Cường trong mắt anh cũng chỉ là con sâu cái kiến búng tay cái là có thể giết được. Nhưng thân phận của Lý Hùng Cường lại dây dưa không rõ với nhà họ Hoàng Phủ, anh nhất định phải chú ý đến thanh danh của Hoàng Phủ Ngọc.
“Nhà họ Lý đồng ý chủ động hủy bỏ hôn ước với cô Hoàng Phủ.” Kim Đông Thành cực kỳ thức thời nói. Anh ta biết Đường Tuấn muốn gì.
“Không được!” Lý Hùng Cường giống như bị giẫm phải đuôi, khiển trách: “Kim Đông Thành, Võ thần nhất mạch của anh cũng chỉ phụ thuộc vào nhà họ Lý của tôi thôi, không có quyền quyết định thay nhà họ Lý.”
Anh ta nói rồi nhìn về phía Đường Tuấn, cười lạnh nói: “Cho dù võ đạo của anh phi thường thì sao chứ? Chỉ cần một ngày tôi không hủy bỏ hôn ước với Hoàng Phủ Ngọc thì anh sẽ một ngày không có cách nào bắt tôi. Tôi chết, Hoàng Phủ Ngọc sẽ phải thủ tiết. Nếu mà tôi thiếu một cọng lông nào thì công ty và tập đoàn của nhà họ Lý sẽ nuốt chửng sạch sẽ Tập đoàn Yên Hòa, ngay cả mẩu xương cũng không chừa. Tôi không tin anh thật sự dám giết tôi!”
Kim Đông Thành biến sắc, đến bây giờ Lý Hùng Cường vẫn không rõ cái gì gọi là thủ đoạn của Thiên nhân.
Nhưng anh ta còn chưa kịp mở miệng nhắc, đã thấy Đường Tuấn bật cười.
“Đúng là tôi không dám giết anh, nhưng tôi lại có vô số thủ đoạn khiến cho anh sống không bằng chết!” Đường Tuấn cười lạnh nói.
“Sống không bằng chết? Từ nhỏ tới lớn tôi đều phải đấu đá với anh chị em cùng tộc, bất cứ lúc nào cũng có thể đối mặt với cái chết. Một chút đau khổ và hành hạ đối với tôi cũng không tính là gì.” Lý Hùng Cường cười đắc ý, giống như đã ăn chắc Đường Tuấn vậy.
“Vậy sao?” Ngón tay Đường Tuấn nhẹ nhàng búng một cái.
Trong hư không vang lên một tiếng vang nho nhỏ, giống như tiếng hạt mưa rơi vào khay ngọc.
Nhưng vẻ mặt Lý Hùng Cường lại biến đổi, khuôn mặt lập tức vặn vẹo. Hai tay anh ta ôm đầu, ánh mắt vằn đầy tơ máu như dã thú.
“Á á á, đầu tôi sắp nổ rồi!!!” Lý Hùng Cường run bần bật, gần như không thể tự điều khiển được. Nếu không có Kim Đông Thành túm chặt lấy thì bấy giờ anh ta đã từ trên biển rừng rơi xuống rồi.
Lý Hùng Cường đau đớn đến khuôn mặt cũng rúm ró lại, mà càng khiến người ta ngạc nhiên chính là anh ta còn không ngừng lôi kéo tóc của chính mình. Đầu tóc gọn gàng cuối cùng bị anh ta tự mình cấu xé, trên vài sợi tóc còn mang theo mảnh vụn da đầu và máu thịt, khiến cho người ta nhìn thấy cũng phải sởn cả da gà. Nhưng Lý Hùng Cường lại không có chút cảm giác nào.
“Thiên nhân!” Kim Đông Thành vội la lên.
Đường Tuấn nói: “Chỉ là chút thuật sâu độc thôi mà, không chết người đâu!”