Sau vụ thôn Thanh Thủy, Đường Tuấn gần như đã trở thành sát nhân đồ tể trong giấc mộng của Chung Lâm. Tàn sát sạch người trong một thôn, chém giết sáu vị đại Thần Cảnh của Nghịch Lân, nửa đêm tỉnh mộng, Đường Tuấn thường xuyên trở thành nguồn cơn khi Chung Lâm nửa đêm giật mình tỉnh giấc.
Mà bây giờ, gương mặt kia, gần ngay trước mắt!
Khí tức Chung Lâm tán loạn, cơ thể không ngừng run rẩy, giống như đang nhìn thấy ác quỷ.
Còn những người khác, bởi vì đưa lưng về phía Đường Tuấn, căn bản là không biết đã xảy ra chuyện gì, có vài người người thậm chí còn hô lên:
"Chung Lâm, anh không được thiên vị chứ. Hôm qua đệ tử của tôi chỉ nói có một câu, đã bị anh đánh gãy một chân. Hôm nay thằng nhãi này dám mạo phạm anh như vậy, nếu anh không đánh nó thừa sống thiếu chết, chúng tôi không để yên cho anh đâu!"
Chung Lâm nghe vậy, chỉ hận không thể đánh người vừa nói chuyện đến gần chết luôn. Đồ đệ của chú mày có thể so sánh với vị sát tinh trước mắt này à? Người ta chính là Thần Cảnh Thiên Nhân đấy, là sự tồn tại sánh vai cùng với Long thiếu, Vu Trấn Linh đấy!
"Tôi muốn đi vào." Đối với những lời vừa rồi Đường Tuấn mắt điếc tai ngơ, chỉ hờ hững nói với Chung Lâm.
Chung Lâm gần như không chút do dự, lệnh bài trong tay chỉ về phía sương mù, con đường xuất hiện.
Đám người thấy vậy thì trợn mắt há mồm, từ bao giờ mà Chung Lâm lại dễ nói chuyện như vậy chứ?
Đường Tuấn đầu cũng chẳng buồn quay lại, lập tức nhấc chân bước vào.
Đợi đến khi bóng dáng Đường Tuấn biến mất trong màn sương, Chung Lâm mới nặng nề thở hắt ra, quần áo trên người đã ướt đẫm, giống như vừa bước chân qua một cửa ải sinh tử.
"Chung Lâm, chuyện này anh nhất định phải cho chúng tôi một câu trả lời rõ ràng, nếu không, cho dù anh xuất thân từ Nghịch Lân, chúng tôi cũng không bỏ qua đâu!"
Sau một lát im lặng, cuối cùng cũng có người đánh vỡ sự yên tĩnh, bước ra từ trong đám người, giận dữ nói với Chung Lâm.
Bởi vì quy tắc là do Nghịch Lân quyết định, chỉ cho phép những người đứng ở top 50 trên bảng Long Hổ tiến vào Trảm Mã Đài, cho nên rất nhiều người đều bị ép phải ở lại bên ngoài.
Nhưng bây giờ, Đường Tuấn tiến vào, đã đánh vỡ quy tắc này. Một thằng nhãi không có tên trên bảng Long Hổ mà có thể bước vào Trảm Mã Đài, lại còn là dưới sự đồng ý của Chung Lâm! Chín mươi chín người có tên trên bảng Long Hổ, người ở đây cơ bản đều biết rõ. Nhưng Đường Tuấn, rõ ràng không phải là người mà bọn họ đã biết.
"Chung Lâm, rốt cuộc thì người kia là ai? Xếp hàng thứ mấy trên bảng Long Hổ?" Có người thúc giục hỏi.
Chung Lâm lau sạch mồ hôi lạnh trên trán, dần dần bình tĩnh lại, đối mặt với đám người chất vấn, anh ta cười lạnh một tiếng, nói:
"Người vừa đi vào đúng là không có tên trên bảng Long Hổ."
"Vậy mà anh còn dám để nó đi vào? Xem chúng tôi là không khí hết à?"
"Anh ta là Hậu Thiên Đạo Thể!" Chung Lâm hờ hững nói một câu, lập tức chặn cứng họng những người đang định nói chuyện.
"Cái gì!" Mấy người thất thanh nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...