Chương có nội dung bằng hình ảnh
“Thế hệ trẻ của nước Yên chẳng có người nào sánh kịp. ” Sơn Hạ Chu Tài buông ra một câu.
Ma Sinh Long Nhật muốn biện minh, nhưng không thể thốt nên lời.
Sơn Hạ Chu Tài nhắm mắt lại rồi lại mở trừng mắt ra. Đôi mắt đã mờ đục vì tuổi tác dường như lại sáng ngời, hừng hực ý chí chiến đấu. Lúc này, vị Y Thánh của nước Yên trông như trẻ ra hàng chục tuổi, trở lại là một thiếu niên tràn đầy tham vọng, thích thể hiện, thích tranh tài cao thấp với người khác. Đây là lần đầu tiên lão xem Đường Tuấn như một đối thủ thật sự.
Ma Sinh Long Nhật hai mắt tròn xoe, há hốc mồm.
Anh ta đã phục vụ Sơn Hạ Chu Tài gần ba mươi năm nên hiểu rất rõ bản tính của lão này. Lão dù rèn luyện nhiều năm nhưng tính kiêu ngạo trong xương tủy chẳng thể giảm đi dù chỉ một chút. Những năm gần đây, thỉnh thoảng cũng có người đến khiêu chiến về y thuật với lão. Lần nào cũng không mấy hứng thú vì hạ gục đối thủ quá dễ dàng, trong số đó không hiếm những danh y hàng đầu nước Yên.
“Bắt đầu thôi.” Sơn Hạ Chu Tài bình thản nói.
Lão nhìn Đường Tuấn nói: “Đại hội hôm nay, tôi sẽ thay mặt cho nước Yên thi đấu, chỉ có cậu xứng làm đối thủ của tôi.”
Những lời này nghe thì có vẻ ngạo mạn, nhưng hầu như tất cả mọi người có mặt gồm rất nhiều y bác sĩ của nước Việt Nam, nước Yên, Hàn Quốc, thậm chí cả đại diện của các nước lân cận đến xem đều cho là điều đương nhiên.
Lý Hùng Cường cau mày rồi bỗng nhiên mỉm cười: “Ông Sơn Hạ, đại hội lần này nước tôi cũng có cử đại diện tham dự. Chúng tôi cũng muốn so tài y thuật với hai vị. Nếu có thể so tài với hai vị đây, xem như đã có thu hoạch, dù thua cũng thấy vinh dự.”
Sơn Hạ Chu Tài khinh khỉnh liếc nhìn Liễu Đàm Liên đứng sau lưng Lý Hùng Cường nói: “Đại diện của các người là một đứa con gái à. Y thuật của cô ấy quả thật rất tốt, đáng tiếc vẫn còn thua xa chúng tôi. Tôi thấy tốt nhất đừng nên tự bêu xấu ở đây, đứng qua một bên xem là được rồi. Có thể học được bao nhiêu từ trong đó còn phải xem vận may của cô ấy. “
Lão vừa dứt lời, khuôn mặt của đám người Lý Hùng Cường và Liễu Đàm Liên lập tức trở nên khó coi. Sơn Hạ Chu Tài nói vậy là chẳng nể mặt họ chút nào, gần như là sỉ nhục.
Đối với chuyện này, Đường Tuấn chỉ khẽ nhíu mày nhưng cũng không phản đối. Y thuật của Liễu Đàm Liên đúng là cao hơn Ma Sinh Long Nhật vài phần, nhưng e là vẫn chưa đến được ngạch cửa của Y đạo nhập thần. Hai người càng không cùng đẳng cấp, cơ hội chiến thắng là bằng không.
Ánh mắt Lý Hùng Cường càng thêm u ám, dường như sắp tức đến trào nước mắt.
“Lão già này muốn chết rồi!” Lý Hùng Cường gào thét trong lòng, sát khí tràn ngập.
“Xin thưa với ông, tổ tiên nhà họ Liễu của tôi lấy y đạo làm của gia truyền. Nhà họ Liễu tôi đời đời đều là cao thủ y đạo. Nếu xét cho kỹ cũng không hẳn là thua kém ông. Những gì ông vừa nói hơi quá đáng rồi đó, xem nhà họ Liễu tôi không còn ai sao?” Làn môi mỏng của Liễu Đàm Liên thốt ra giọng nói yêu kiều nhưng đầy giận dữ.
Ai có ngờ Sơn Hạ Chu Tài chỉ nhướng mày rồi nhìn Liễu Đàm Liên cười cợt: “Nhà họ Liễu của cô chẳng phải đã hết người rồi sao? Bằng không sao lại để một đứa con gái đứng ra gánh vác? Đàn ông nhà họ Liễu đâu cả rồi?“
Liễu Đàm Liên nghe vậy thì cả người cứng đờ, không thể nào phản bác.