Chương có nội dung bằng hình ảnh
Vẻ mặt Sơn Hạ Chu Tài bình tĩnh, từ tốn nói: “Có chuyện gì, nói đi.”
Nụ cười Lý Hùng Cường liền cứng đờ, trong con ngươi thoáng qua một chút tức giận, nhưng lập tức bị anh ta che giấu.
“Tôi muốn mời ngài hãy ra tay vào ngày mai, dùng y thuật đánh bại Đường Tuấn, để xứng danh y thuật của hai nước Yên, Triều!” Lý Hùng Cường trầm giọng nói: “Nếu để anh ta đạt được vị trí đứng đầu đại hội giao lưu lần này, thì hai nước chúng ta không chỉ mất hết mặt mũi mà trong một khoảng thời gian đằng đẵng sau này, y thuật và thầy thuốc của hai nước đều bước vào những ngày tháng không có tương lai.”
“Ngày tháng không có tương lai?” Sơn Hạ Chu Tài lạnh lùng nói: “Y thuật không chia biên giới, cớ gì lại nói không có tương lai. Cậu biết thế nào là y thuật không?”
Lý Hùng Cường nhướng mày một cái, thoáng lộ vẻ không vui.
Ma Sinh Long Nhật thấy thế, vội vàng ghé vào bên tai Sơn Hạ Chu Tài nói vài câu.
“Hả?” Lông mày trắng như tuyết của Sơn Hạ Chu Tài nhướng lên một cái, nói: “Xem ra nước Việt Nam lại có thêm một vị thần y rồi. Đáng tiếc lão già tôi tuổi tác quá cao, nếu không cũng muốn so tài với người trẻ tuổi đó một chút.”
Nghe thấy thế, Lý Hùng Cường vội vàng nói: “Ngài Sơn Hạ còn sợ không có cơ hội sao? Ngày mốt chính là đại hội giao lưu, với y thuật của ngài, chỉ cần ngài ra tay là chắc chắn có thể ghi công chỉ trong một phát.”
Lòng anh ta hơi kích động, trên mặt hiện lên vẻ tức giận, nói: “E là ngài vẫn chưa biết. Đường Tuấn là kẻ vô cùng tự cao xấc xược, hôm qua anh ta tới tìm riêng tôi, Tá Đằng Quân Anh chỉ nói đôi câu bày tỏ sự bất bình cho tôi mà đã bị anh ta dùng ngân châm đâm chết. Kẻ này đúng thật là hung ác!”
Khi nói chuyện, khuôn mặt Lý Hùng Cường tràn đầy sự căm phẫn, lời nói dối thốt ra từ miệng anh ta cứ y như là thật.
“Tá Đằng Quân Anh! Đệ tử của Kiếm Nhất hả?” Giọng nói của Sơn Hạ Chu Tài mang theo đôi chút tức giận.
“Đúng vậy.” Lý Hùng Cường nói.
Lời vừa dứt, trong con ngươi của Sơn Hạ Chu Tài hiện ra tia lấp láy, một bầu khí tức ngút trời đang chậm rãi tỉnh giấc, tựa như thú dữ ẩn núp đã lâu nay lộ răng nanh.
Lý Hùng Cường bị ép lùi lại hai bước, sau đó lấy ra một cái hộp, trong hộp đựng một quyển sách và một tấm giấy màu vàng làm từ da dê, nói: “Ngài Sơn Hạ, đây là quyển sách quý về y đạo và phương thuốc cổ xưa của nhà họ Lý tôi. Sẵn đây tôi cầu xin ngài hãy ra tay trừng trị anh ta, chỉ cần ngài đồng ý ra tay, hai món đồ này sẽ thuộc về ngài.”
“Châm Hồi Hồn, phương thuốc Ngộ Thần.” Nhìn thấy hai món đồ, Ma Sinh Long Nhật không nhịn được thất thanh nói: “Bọn chúng thật sự tồn tại sao?”
Đến cả một ông lão đã sống gần trăm tuổi cũng biến sắc.
Chủ yếu là vì châm Hồi Hồn và phương thuốc Ngộ Thần mang quá nhiều sắc thái thần bí.
Không chỉ nước Việt Nam mà cả các quốc gia bên ngoài như nước Yên hay Hàn Quốc, hễ là nơi có tồn tại y thuật cổ xưa đều đã từng tồn tại không ít nhân vật truyền kỳ. Mà nghe nói rằng, châm Hồi Hồn và phương thuốc Ngộ Thần là do một vị thầy thuốc người nước ngoài sáng chế ra vào mấy trăm năm trước.
Châm Hồi Hồn, nghĩa như tên gọi, dù anh hồn phi phách tán cũng có cách để hồn anh trở về, bá đạo và thần kỳ hơn cả mười ba kim châm Quỷ Môn.
Còn phương thuốc Ngộ Thần thì vô cùng ghê gớm, có lời đồn rằng, phương thuốc Ngộ Thần chỉ chép lại một phương thuốc, nhưng phương thuốc đó không phải để chữa bệnh mà là cơ hội để võ giả hoặc thầy thuốc ở kỳ sau cảnh giới chân khí có một lần tiến vào mức thần, cảm nhận sự huyền diệu của thần cảnh trước thời hạn, gia tăng xác suất bước vào thần cảnh! Tuy rằng xác suất ấy rất nhỏ, nhưng lại nhiều gấp bội con đường thông thường, đủ để khiến cho vô số vỏ giả đổ xô vào, xem nó như báu vật!
Mà bây giờ, hai món đồ này đang đặt trước mặt Ma Sinh Long Nhật. Dường như anh ta chẳng thể giấu nổi sự nóng rực trong đôi mắt, bèn đưa tay muốn nhận lấy cái hộp trong tay Lý Hùng Cường.