Chương có nội dung bằng hình ảnh
Áp lực vô hình đè nặng lên người Kim Đông Thành. Xương cốt toàn thân đệ tử của vị võ thần chỉ còn cách Thần Hải cảnh một bước kêu răng rắc, mồ hôi hột túa ra ào ào trên trán, đón nhận áp lực không gì có thể chống đỡ nổi.
"Không dám ạ." Khóe môi Kim Đông Thành rỉ máu, trên mặt chỉ toàn vẻ cung kính, nói: "Tôi chỉ hi vọng thiên nhân có thể nghĩ cho kỹ. Người trước mặt cậu không phải người thường, mà là con trai trưởng của nhà họ Lý, là người thừa kế tương lai. Mặc dù cậu ta đã đắc tội với thiên nhân, nhưng người không biết không có tội, tôi tình nguyện thay mặt nhà họ Lý bồi thường cho thiên nhân, mong thiên nhân bớt giận."
Anh ta ngừng lại một lát rồi nói tiếp: "Thiên nhân Đường, cậu thật sự rất mạnh. Nhưng nhà họ Lý cũng có thiên nhân chống lưng, hi vọng cậu có thể suy nghĩ kĩ càng. Có thêm một người bạn tốt hơn là có thêm một kẻ địch mạnh, cậu thấy thế nào?"
Đường Tuấn nghe Kim Đông Thành nói vậy thì khẽ nhướng mày. Không phải những gì Kim Đông Thành nói đã làm anh dao động, chẳng qua anh chỉ đang nghĩ đến vài chuyện mà thôi.
Bản thân anh không hề sợ nhà họ Lý báo thù, anh lo lắng nhà họ Lý sẽ trả thù nhà Hoàng Phủ.
"Tôi có thể không giết anh ta." Đường Tuấn nói: "Đồng ý một điều kiện của tôi."
"Xin thiên nhân cứ nói." Kim Đông Thành lộ ra vẻ vui mừng.
"Hủy bỏ hôn ước với Hoàng Phủ Ngọc." Đường Tuấn nói.
"Không thể được!" Lý Minh Phi nghe vậy thì tỏ ra giận dữ, từ chối ngay lập tức.
Vất vả lắm anh ta mới tranh giành được cơ hội kết hôn với nữ vương Tập đoàn Yên Hòa, sao có thể từ bỏ dễ dàng được.
"Ồ!"
Sắc mặt Đường Tuấn trầm xuống, Lý Hùng Cường nằm rạp trên mặt đất, cúi rạp xuống.
Kim Đông Thành vội vàng nói: "Thiên nhân, hôn ước hai nhà không phải do chúng tôi quyết định, là đích thân chủ tịch của chúng tôi quyết định. Nếu như biết được nhà Hoàng Phủ có thiên nhân tọa trấn, nhà họ Lý tuyệt đối không dám nghĩ nhiều. Xin thiên nhân cho tôi thêm chút thời gian, tôi sẽ báo lại việc này cho chủ tịch, ông ấy sẽ đồng ý với điều kiện của thiên nhân."
"Tốt nhất là như vậy, nếu để tôi biết được các anh lừa tôi, vậy thì cứ chuẩn bị mà chịu đựng lửa giận của tôi đi." Đường Tuấn nói.
"Chúng tôi nào dám." Kim Đông Thành nói.
Một lát sau, Kim Đông Thành mới cảm thấy áp lực trên người mình tản đi một chút.
Anh ta ngẩng đầu lên nhìn, trước mặt chỉ có mình Lý Hùng Cường, không còn ai khác. Không biết Đường Tuấn đã rời đi từ bao giờ.
"Phù." Kim Đông Thành thở phào, anh ta cảm giác mình đã lượn một vòng quỷ môn quan, quần áo đã ướt đẫm mồ hôi.
"Cậu cả." Kim Đông Thành nâng Lý Hùng Cường dậy, áy náy nói.
Cơ thể Lý Hùng Cường run rẩy, trong đôi mắt vẫn còn nỗi sợ hãi chưa biến mất, giọng nói mang theo sự uất ức và phẫn nộ sâu sắc: "Tại sao, sao anh ta dám làm vậy với tôi chứ? Tôi là Lý Hùng Cường, là người nắm quyền tương lai của nhà họ Lý, anh ta thì là cái thá gì chứ!"