Chương có nội dung bằng hình ảnh
Đường Tuấn tháo miếng vải đen xuống rồi nhìn về phía Liễu Đàm Liên và Ma Sinh Long Nhật: “Thế nào?”
Hai người kia đứng ngây ra tại chỗ, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì.
“Vừa rồi cô Đàm Liên chỉ ở khoảng cách bảy mét, nếu ở tám mét, không chừng cô ấy vẫn làm được.” Lý Hùng Cường không nhịn được, lên tiếng.
“Tôi không làm được.” Lời của Lý Hùng Cường vừa dứt, Liễu Đàm Liên lập tức tiếp lời.
Đôi mắt xinh đẹp của cô ấy nhìn chằm chằm vào Đường Tuấn: “Anh Nhập Thần rồi sao?”
Đường Tuấn cười: “Cô đoán xem.”
Trong khoảng thời gian ngắn Liễu Đàm Liên không biết phải nói gì, chỉ có thể nói: “Tôi thua rồi. Trận đấu này, anh Đường đã thắng.”
Đầu Đường Tuấn gật nhẹ, không thể hiện ra vẻ vô cùng vui sướng gì, vẫn như bình thường. Với bản lĩnh của anh, không thắng mới là điều bất ngờ.
Sắc mặt Lý Hùng Cường cứng đờ, dường như có một cơn bão đang ẩn sâu trong đôi mắt của anh ta, hơi thở thì u ám.
Đột nhiên một người đàn ông vốn luôn âm thầm bảo vệ phía sau Lý Hùng Cường tiến lên trước một bước, một luồng khí tức nghiêm nghị như thủy triều dâng lên, trong nháy mắt nhiệt độ trong phòng đã hạ xuống. Tu vi võ đạo của người này rõ ràng đã đạt tới chân khí cấp cao nhất, thiếu chút nữa đã có thể bước vào cảnh giới Thần Hải!
Hoàng Phủ Ngọc giật mình, da gà nổi hết cả lên. Cơ thể Phi Nguyệt ngang ngược, chân khí tỏa ra giống như một khối đá ngầm, vĩnh viễn bất động chắn trước mặt Hoàng Phủ Ngọc. Lúc này mới khiến người phía sau cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút.
“Ặc ặc!”
Cơ thể của Hàn Bảo Long cũng chợt lóe lên, cậu ta tiến đến chắn trước người Đường Tuấn. Cậu ta rút thanh thiết kiếm trong tay ra khỏi vỏ, đầu kiếm quét ngang, cản lại khí tức lạnh thấu xương kia.
“Lý Hùng Cường, anh muốn làm gì?” Hàng chân mày lá liễu của Hoàng Phủ Ngọc nhíu lại, cô ấy quát.
Lý Hùng Cường không trả lời mà chỉ nhìn Hàn Bảo Long và Đường Tuấn phía sau.
Nếu là bình thường, Lý Hùng Cường có thể chịu thua. Nhà họ Lý không phải chỉ có mình anh ta là con trai trưởng. Ngày hôm nay anh ta có thể ngồi ở vị trí này, cũng đã từng có thắng có thua, cho nên anh ta hiểu rõ thắng thua nhất thời không phải điều quan trọng.
Nhưng lần này thì khác.
Hai ngày nữa sẽ diễn ra Đại hội giao lưu Y thuật giữa các quốc gia. Đối với anh ta điều này có ý nghĩa rất đặc biệt, thậm chí còn ảnh hưởng tới việc anh ta có thể thuận lợi kế thừa nhà họ Lý hay không. Vì vậy anh ta không thể thua trong trận đấu so tài này. Nhưng bây giờ, anh ta đã nhìn ra Đường Tuấn chính là biến số.
Thấy Lý Hùng Cường không phản ứng, Hoàng Phủ Ngọc bèn quát lớn với người đàn ông bên cạnh anh ta: “Kim Đông Thành, ở đây là nước Việt Nam, không phải Hàn Quốc của các anh. Các anh muốn làm gì?”
Sắc mặt Kim Đông Thành không thay đổi, nhưng hơi thở lại trở nên lạnh dần.