Chương có nội dung bằng hình ảnh
Đường Tuấn cúi đầu nhìn hai viên đạn kia.
Hai viên đạn này tất nhiên không phải làm từ kim loại bình thường, nhưng thứ chân chính có thể làm anh bị thương lại là hoa văn khắc trên viên đạn bạc kia, vậy mà những hoa văn đó lại có thể liên kết với nguyên khí, tăng thêm tốc độ và lực bắn cho viên đạn. Nếu như cơ thể anh không có tu vi hơn xa người thường thì có lẽ đã bị viên đạn kia bắn nổ tung rồi.
Đến Chung Lâm nhìn thấy còn hoảng sợ, kêu lên: “Không thể nào. Đây là đạn săn ma cơ mà.”
“Đạn săn ma? Ha ha.” Đường Tuấn cười nhạt lấy hai viên đạn ra, tinh thần lực trải rộng, cảm ứng một chút rồi anh lại di chuyển.
Sau hai nhịp thở thì ở một nơi ngoài năm trăm mét vang lên tiếng kêu thảm thiết.
Sau năm nhịp thở thì nơi ngoài một ngàn năm trăm mét lại có tiếng kêu thảm thiết.
Sau bảy hơi thở thì Đường Tuấn lại xuất hiện trước mặt Chung Lâm, toàn thân anh đều là máu, nhìn không khác gì ma quỷ.
Chung Lâm nhìn Đường Tuấn đang đi từng bước về phía mình, cảm thấy một luồng khí lạnh từ xương xông thẳng lên não.
Bốn người Cùng Kỳ, Tranh, Thiên Cẩu và Phì Di đều là cao thủ Thần Hải cảnh, cộng thêm hai tay thiện xạ Thần Cảnh ngắm bắn từ xa, đây đã là đội chấp pháp có quy cách cao nhất hiện nay của Nghịch Luân rồi. Nếu cao hơn nữa thì phải dùng vũ khí hạng nặng, hoặc là điều động tới cường giả cấp một ở chỗ cậu Long. Nhưng những người đó liên quan rất sâu với nội bộ Nghịch Luân, rất khó để bọn họ ra tay, nếu họ xảy ra chuyện gì thì sẽ là thiệt hại không thể nào lường được.
Dù là vậy thì hôm nay tổn thất sáu cao thủ Thần Cảnh cũng đã đủ khiến cho Nghịch Luân tổn thương gân cốt. Dù sao thì để bồi dưỡng ra một cao thủ Thần Hải cảnh cũng cần phải tốn một lượng tài nguyên khổng lồ.
“Vì sao Đường Tuấn lại trở nên mạnh như vậy?” Chung Lâm cảm thấy khó hiểu.
Chẳng phải Cùng Kỳ nói trạng thái hôm nay của Đường Tuấn rất tệ ư, sao còn có thể mạnh như vậy. Vậy nếu vào lúc Đường Tuấn mạnh nhất thì cao thủ cấp một của cậu Long có thể đánh bại anh ta không?
Chung Lâm không nhịn được tự hỏi.
Trong lúc anh ta suy nghĩ miên man thì Đường Tuấn đã đi tới, chân anh cách mặt đất ba mét, từ trên cao nhìn xuống Chung Lâm.
“Còn muốn đánh không?” Đường Tuấn bình tĩnh hỏi.
Hai chân Chung Lâm mềm nhũn, run rẩy nói: “Anh… Anh là ác ma.”
Đường Tuấn nghe vậy chỉ cười khinh thường. Có câu lương y như từ mẫu, nhưng anh cũng không phải người ngu. Lúc giết sáu trăm thôn dân bị vu trùng ký sinh là giết, giết người của Nghịch Luân cũng là giết. Nếu không giết thì anh sẽ chết.
“Cậu Long đang ở đâu?” Đường Tuấn hỏi.
Chung Lâm ngẩn ra, trong mắt loé lên sự hoảng sợ.
“Nói!” Đường Tuấn không đợi Chung Lâm do dự suy xét thì đã hét thẳng vào tai anh ta.
“Ở Trảm Mã Đài.” Cuối cùng Chung Lâm vẫn nói.
“Trảm Mã Đài? Đó là chỗ nào?” Đường Tuấn nhíu mày mà hỏi.