Người đàn ông liếm môi một cái, hai tròng mắt ánh lên màu trắng bạc tỏ vẻ tham lam, nói: “Quả nhiên thế giới bên ngoài không tồi, tuy nguyên khí trời đất không sánh được với cảnh giới tổ tiên của Vu Môn chúng ta, nhưng tài nguyên cung cấp cho việc tu luyện của mình lại dồi dào.”
“Những gã trong Vu Môn chỉ muốn cướp đoạt ngọc trụ để có thể được cụ tổ ban thưởng, thật đúng là ý tưởng buồn cười. Có thằng cha biến thái Vu Trấn Linh ở đó, dù bọn họ có cố gắng đến đâu, chẳng phải cuối cùng cũng trở thành vật lót đường cho anh ta sao. Thay vì như vậy chi bằng nhân cơ hội này tu luyện cho thật tốt.”
“Trùng Vu Nhất Mạch của mình, ngay cả cụ tổ năm đó cũng khen không hết lời, thế mà mấy năm nay lại bị chèn ép như vậy, phải rơi vào tình cảnh thê thảm. Hừ, nhưng tánh mạng của kẻ phàm phu tục tử thì có là gì, có gì khác với gia súc không? Nay trùng Vu chỉ mới hấp thu được huyết tinh của sáu trăm người, đủ để mình tiến vào Thần Hải cảnh trung kỳ. Nếu hấp thu đủ mấy ngàn người, ngay cả cái tên Vu Trấn Linh đó mình cũng đủ sức đánh bại. Trùng Nhất của mình thế nào cũng phải bước chân lên đỉnh võ đạo.”
Gã chậm rãi đứng dậy, toàn bộ những con vu trùng đều chui vào trong da mặt gã, dung hợp với máu thịt.
Nhìn vào hơn năm trăm thi thể lạnh băng trước mắt, trên mặt gã lộ ra một nụ cười đắc ý, tựa như hoạ sĩ đang thưởng thức tác phẩm của mình. Gã vừa nghĩ xong, hơn năm trăm thi thể đang nhắm chặt hai mắt đồng loạt mở ra, đôi mắt rắn màu lục sẫm hình tam giác ngược loé lên ánh sáng rực rỡ trong bóng đêm, gã cười to, nói: “Có năm trăm thi thể ký sinh này, tương đương với một lá chắn bằng thịt của hơn năm trăm người.
Ánh bạc trong mắt gã trở nên đậm hơn, mang theo đôi chút ác liệt như muốn giết người, nói: “Dám tới quấy rầy tôi tu luyện, dù anh có là cha ông trời tôi cũng dám giết.”
Ở trong Vu Môn, thuật trùng Vu của gã bị hạn chế không thể phát huy, thực lực không thể xem là mạnh mẽ cho lắm. Nhưng hơn năm trăm thôn dân của thôn Thanh Thuỷ cùng với mấy võ giả của Nghịch Luân này đã đủ để gã thăng cấp cho thuật trùng vu lên đến một cảnh giới hoàn toàn mới. Khoảng thời gian này, gã đang trốn để tu luyện bí thuật của tộc Trùng Vu.
Đường Tuấn và Lục Tiểu Uyên đang đi khắp nơi trong thôn Thanh Thuỷ, tinh thần lực của Đường Tuấn tản ra khắp bốn phía, cảm nhận được một luồng âm hưởng khác thường trong thôn.
Lúc này, thôn Thanh Thuỷ yên tĩnh như một đầm nước sâu, tất cả thôn dân đều biết mất một cách kỳ lạ, chỉ để lại một ngôi làng trống không. Nhưng càng như thế, nỗi bất an trong lòng Đường Tuấn càng thêm mãnh liệt.
“Ngài Chung, sao ngài lại tới đây?” Chính vào lúc này, từ phía trước bỗng nhiên truyền đến một tiếng kêu kinh ngạc.
Kẻ lên tiếng là Tiêu Hoàng.
Đường Tuấn hơi biến sắc, dẫn Lục Tiểu Uyên đi đến phía trước.
Lúc này, đám người Tiêu Hoàng và Trang Minh Mẫn đang đứng trên quảng trường giữa thôn. Bấy giờ, vị thư ký trưởng của Bộ Vệ sinh là Tiêu Hoàng đang khom lưng chào một người trước mặt, vẻ mặt vô cùng cung kính.
Đó là một người đàn ông trung niên độ tứ tuần, người đàn ông diện âu phục gọn gàng, đeo gọng kính vàng, tóc tai chải chuốt đầy kỹ lưỡng, chắp hai tay sau lưng, tác phong đầy vẻ lãnh đạo.
Vẻ mặt Đường Tuấn hơi thay đổi. Anh cảm nhận được chân khí trên cơ thể người đàn ông đó, sức mạnh đã đạt đến đỉnh cao nhất của cảnh giới Chân Khí, cách Thần Hải chỉ còn một bước.
Ba người Lư Thế Giang, Vương Trọng Quang và Ngô Trí Khải cũng từ ba hướng đi đến quảng trường, đứng cùng một chỗ với Đường Tuấn.
“Tiêu Hoàng, anh tới sớm hơn tôi, có thu hoạch gì không?” Ngài Chung hỏi.
Tiêu Hoàng thoáng đứng thẳng người dậy, vẫn giữ vẻ cung kính, đáp: “Ngài Chung, ban đầu chúng tôi kết luận, chuyện lần này là do vi rút nào đó gây nên, có tính lây lan vô cùng lớn.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...