Chương có nội dung bằng hình ảnh
"Chuyện gì xảy ra vậy? Đây chắc chắn không phải là chết tự nhiên!" Vương Trọng Quang và Lư Thế Giang đặt ảnh trong tay xuống, bình tĩnh lại tâm trạng một chút, không khỏi mở miệng hỏi.
Tiêu Hoàng lắc đầu nói: "Tôi không rõ tình hình cụ thể lắm. Những bức ảnh này là do một nhóm du khách tình cờ chụp được ở một ngôi làng nhỏ cách đây mười ngày trước. Lúc đầu chúng tôi chỉ nghĩ đó là một trường hợp cá biệt, không gây ra được sự chú ý. Mãi đến mấy hôm nay những cái chết tương tự như vậy liên tục xảy ra, đã dẫn tới sự chú ý của lãnh đạo. Tôi đã cho người đi mời bác sĩ Trang của Bệnh viện số một Hà Nội rồi.”
“Bác sĩ Trang Bệnh viện số một Hà Nội?” Vương Trọng Quang khẽ nhíu mày nói: “Lẽ nào là Trang Minh Mẫn chuyên nghiên cứu về virus lây lan?”
Tiêu Hoàng gật đầu nói: “Đúng là ông ấy. Ông ấy là chuyên gia nghiên cứu virus hàng đầu trong nước chúng ta. Chúng tôi nghi ngờ rằng cái chết này là do nhiễm phải virus lây lan, cho nên ngay lập tức thông báo cho ông ấy.”
“Không phải virus.” Đúng lúc này một giọng nói vang lên phía sau mấy người họ.
Không biết Đường Tuấn đã đi tới phía sau mấy người họ từ lúc nào, tình cờ nhìn thấy những bức ảnh đó.
“Không phải virus?” Tiêu Hoàng khẽ cau mày, không nhịn được hỏi: “Vậy là cái gì? Ngay cả giáo sư Trang Minh Mẫn cũng đều nói rằng tám đến chín mươi phần trăm là do virus gây ra.”
Đường Tuấn nhìn những bức ảnh với vẻ mặt nặng nề, nhất là bức ảnh cô gái có con ngươi màu xanh biếc như mắt rắn kia, sau đó thản nhiên thốt ra một từ: “Độc.”
“Độc? Độc gì vậy?” Tiêu Hoàng hỏi.
Đường Tuấn lắc đầu nói: “Trong lòng tôi chỉ có một suy đoán chung chung, còn cần phải tới hiện trường điều tra tìm hiểu tình hình cụ thể, mới đưa ra được kết luận.”
Anh nhìn về phía Tiêu Hoàng rồi nói: “Thôn này ở đâu vậy?”
Tiêu Hoàng có hơi không vui trước giọng điệu ra lệnh của Đường Tuấn nhưng vẫn đè nén không nổi bão, nói: “Thôn này ở trong một thung lũng rất hẻo lánh, lần này tôi tới đây muốn đưa ông Vương và ông Lư cùng đi qua đó xem một chút, máy bay trực thăng đang chờ ở sân bay Lai Châu rồi. Bác sĩ Trang Minh Mẫn và đoàn đội của ông ấy chắc hẳn cũng đã tới.”
"Vậy chúng ta đi thôi." Đường Tuấn có vẻ hơi sốt sắng, trực tiếp nói.
“Nhưng?” Tiêu Hoàng cau mày, lần này anh ta đến chỉ để đưa Vương Trọng Quang và Lư Thế Giang đi qua đó, chứ không định dẫn Đường Tuấn theo. “Trang Minh Mẫn và đoàn đội của ông ta đi cũng vô ích mà thôi, có thể không cần đi theo.” Đường Tuấn nói.
Dù trong lòng đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng khi nhìn thấy hình ảnh trên bức ảnh, vẻ mặt không khỏi thay đổi.
Trong tấm ảnh là một cô gái chừng mười bảy mười tám tuổi, mặc một bộ quần áo rách rưới, trên khuôn mặt non nớt lấm lem bùn đất. Con ngươi của cô gái co lại nhỏ như mũi kim, lộ ra một màu xanh biếc kỳ lạ như thể mắt rắn. Trên miệng là dính đầy vết máu, hai tay đang cầm một con gà rừng không ngừng dùng răng cắn xé, máu tươi và lông gà nhuốm đầy bờ môi cô gái.
Con gà rừng vẫn còn sống, bức ảnh được tình cờ được chụp khi nó vẫn còn đang giãy dụa.
Cô gái nhỏ thực sự đang ăn tươi nuốt sống, ăn cả lông uống máu tươi, không khác một người rừng.
Trên những bức ảnh khác đều là những thi thể, xác đã bị phân hủy, đủ loại bọ kỳ lạ khiến người ta ghê tởm lúc nhúc bò ra từ trong đó. Thậm chí chỉ cần nhìn ảnh thôi, Vương Trọng Quang và Lư Thế Giang đều cảm thấy dạ dày co thắt từng đợt, sắp sửa nôn ra.