Chương có nội dung bằng hình ảnh
Nếu hai thầy trò Lư Thế Giang và Thiệu Quý Khương nhìn thấy ông lão này, chắc chắn sẽ nhận ra người này chính là ông cụ họ Ngô đã dạy thuật Chúc Do kia.
Đường Tuấn đang trao đổi về y thuật với mọi người trong phòng học của hiệp hội, mấy ngày nay danh tiếng và sức ảnh hưởng của anh cực kỳ cao trong nhóm y sư.
Anh vừa trả lời xong câu hỏi của một cậu nhóc chừng mười sáu, mười bảy tuổi, đang định nghỉ giải lao thì đột nhiên vẻ mặt thay đổi. Một lúc sau mới khôi phục lại bình thường, sau đó nói với mọi người: “Buổi trao đổi ngày hôm nay đến đây thôi, mọi người cứ về trước đi.”
Mọi người nghe xong, tuy không hiểu tại sao hôm nay lại kết thúc sớm như vậy, nhưng không ai nói gì đều trật tự rời đi. Đường Tuấn dẫn theo Hàn Bảo Long rời khỏi phòng họp, đi lên sân thượng.
Trên sân thượng gió nhẹ thổi qua, một ông cụ đang đứng chắp tay sau lưng, quay mặt về phía sông Lai Châu. Bộ áo choàng kiểu thời Đường màu trắng bạc phần phật tung bay, khí tức uy nghiêm nhàn nhạt tỏa ra từ trên người ông cụ. Ông cụ đứng ngược gió, cơ thể không hề nhúc nhích.
‘Xoạt!’
Hàn Bảo Long rút thanh kiếm sắt ra, rồi đâm một nhát kiếm.
Trên không trung xuất hiện một vệt trắng nhỏ dài, giống như chim nhạn vút qua, kiếm khí kia mạnh mẽ khuấy động không trung.
“Hửm?” Một tiếng bất mãn trầm thấp phát ra mũi của ông cụ.
Kiếm khí lập tức bị chặn lại, Hàn Bảo Long bị hất văng ra ngoài, cơ thể lảo đảo một lúc, gần như cố hết sức mới đứng vững được. Một cảm giác nguy hiểm không gì sánh được trào dâng trong lòng Hàn Bảo Long, tuy cậu ta mới luyện võ được một thời gian ngắn, nhưng cũng biết ông cụ trước mặt này nhất định là kẻ địch cường đại, đập tan kiếm khí của cậu ta chỉ bằng một tiếng, cảnh giới của ông cụ có lẽ đã đạt tới cảnh giới Thần Hải.
Nhưng dù vậy Hàn Bảo Long vẫn không muốn lùi bước.
Bởi vì Đường Tuấn ở sau lưng cậu ta.
"Được rồi, Bảo Long. Cậu vừa mới đạt tới Tông Sư, không phải là đối thủ của ông ta." Đường Tuấn giữ lấy vai Hàn Bảo Long sau đó nói đùa: "Đây là một võ giả Thần Hải Cảnh trung kỳ. Cậu không phải là đối thủ của ông ta cũng là chuyện bình thường."
Ngay khi anh vừa mới dứt lời, Hàn Bảo Long chợt sửng sốt, vẻ mặt kinh ngạc nhưng sự thù địch trong mắt càng đậm hơn.
Cơ thể ông cụ khẽ động một chút, lúc này mới từ từ xoay người lại. Công pháp mà ông ta tu luyện có hơi đặc biệt, kết hợp với y đạo ngay cả võ giả cùng cảnh giới cũng đều rất khó nhìn ra được tu vi võ thuật thâm sâu của ông ta, nhưng bây giờ lại bị người ta vạch trần chỉ bằng một câu nói.
“Cậu họ Đường sao?” Ông cụ hỏi.
“Đúng vậy.” Đường Tuấn nhìn ông cụ rồi nói: “Ông là người đã dạy thuật Chúc Do cho Thiệu Quý Khương đúng không?”
Ông cụ không trả lời ngay, khóe miệng nở một nụ cười rồi nói: “Để tôi xem thử liệu cậu có xứng với cái họ này không?”
Ông ta vừa dứt lời.
Tay áo phất lên, chân khí dâng trào, lần lượt chia đều bốn phía, hóa thành bốn con thú biến dị kỳ lạ.