Chương có nội dung bằng hình ảnh
Mặc dù nói là giao lưu trao đổi với các nhà y học của nước Yên và Hàn Quốc, nhưng chỉ cần đầu óc hơi tinh tường một chút cũng đều biết, đại hội giao lưu lần này sẽ đưa ra rất nhiều những câu hỏi liên quan đến y học cổ truyền chính thống, cùng với nền y học nước nào càng mạnh hơn. Đây mới là điều mà các y sư của các nước thật sự quan tâm.
Y đạo không phải là võ đạo nên không thể nào chỉ dựa vào năng lực của một mình Đường Tuấn áp đảo quần hùng, khiến người ta phải cúi đầu. Mà những bậc tiền bối có tiếng tăm vang dội trong ngành y như Lư Thế Giang và Vương Trọng Quang, sẽ đóng một vai trò cực kỳ then chốt.
Ngoài những điều này ra, Đường Tuấn ở lại trong Hiệp hội Y học cổ truyền là vì vẫn còn một việc.
Chỉ dẫn cho Hàn Bảo Long tu luyện võ thuật.
Lần đầu tiên Đường Tuấn gặp Hàn Bảo Long, hoàn toàn không hề nhận ra sự khác biệt của cậu ta. Sau đó Hàn Bảo Long đến tìm anh, không biết có phải là vì mẹ cậu ta qua đời mà quá đau buồn hay không, anh cảm nhận được một luồng khí tức huyết dịch khác thường toát ra từ trên người cậu ta. Khí tức này cực kỳ yếu ớt, nếu không phải là do Thần Tàng Quyết vô cùng kỳ diệu, cộng thêm hiện tại anh đã đạt tới trình độ thiên nhân giao cảm, e rằng các cao thủ Thần Hải bình thường cũng đều không thể phát hiện ra. Sau một thời gian quan sát, Đường Tuấn quyết định truyền thụ võ công cho Hàn Bảo Long.
Hàn Bảo Long hoàn toàn không am hiểu về võ thuật chân chính, thậm chí còn cảm thấy hơi khinh thường từ tận đáy lòng.
Nhưng khi Đường Tuấn thi triển chiêu thức khinh công của Thần Cảnh, Hàn Bảo Long trực tiếp phục sát đất, muốn tôn anh làm thầy và theo anh học võ.
Đường Nghiêu suy nghĩ một chút, liền đồng ý.
Hàn Bảo Long trở thành vị đệ tử đầu tiên của Đường Tuấn.
Tuy Hàn Bảo Long học võ muộn nhưng tài năng và ý chí lại rất tốt. Trong khoảng thời gian này, Đường Tuấn còn kết hợp với nước thuốc, sử dụng chân khí tái tạo lại cơ thể cho cậu ta, thậm chí còn nhỏ thêm một giọt máu của mình vào trong nước thuốc. Đánh thức huyết dịch của đạo thể, đã không khác với thuốc quý là bao. Hàn Bảo Long cố chịu đựng sự đau đớn tột cùng trong quá trình tái tạo lại xương cốt, chỉ mất mười ngày đã vượt qua cấp Nội Kình, đạt đến cảnh giới Chân Khí Tông Sư.
Trong một sân viện độc lập của Hiệp hội Y học cổ truyền, Hàn Bảo Long cầm một thanh kiếm sắt chưa được mài sắc đang luyện múa, vừa thi triển chiêu thức, khí thế bừng bừng, chứa đựng ánh kiếm sắc bén lạnh lẽo. Kiếm khí vô hình được bắn ra, tạo thành một vòng kiếm khí khoảng một mét xung quanh cậu ta. Một khi có lá vàng rơi vào vòng kiếm khí ngay lập tức bị kiếm khí cắt thành những mảnh vụn.
‘Quả nhiên mình không đoán sai. Huyết mạch và năng lực cảm nhận của Hàn Bảo Long rất thích hợp để luyện kiếm.’ Dưới mái hiên trong sân, Đường Tuấn nhìn cơ thể lanh lẹ của Hàn Bảo Long khẽ gật đầu.
Sau khi phát hiện ra tài năng kiếm đạo của Hàn Bảo Long, Đường Tuấn đã truyền dạy cậu ta một bộ “Bích Lạc Kiếm Quyết". Bộ kiếm pháp này cũng được sinh ra từ một trong chín mươi chín chữ cổ trong thức hải của anh, không phải là vật tầm thường.
‘Tạ Nam đã nhiều lần nhắc tới vị Kiếm Đài thiên tài trong Kiếm Môn kia, không biết nếu so tài năng kiếm đạo của Hàn Bảo Long với người đó, thì hai người họ ai giỏi hơn nhỉ?’ Trong mắt Đường Tuấn chợt lóe sáng.
Bên ngoài sân bay Lai Châu, một ông lão mặc áo choàng màu trắng bạc chắp hai tay sau lưng đang chậm rãi bước ra. Tuy đầu đầy tóc bạc nhưng lưng thẳng như súng, tinh thần rạng rỡ không hề già nua. Ông cụ nhìn về phía Hiệp hội Y học cổ truyền rồi tự lẩm bẩm: “Mong rằng quyết định này của mình là đúng.”