Chiến Thần Tái Thế


Ông cụ Vương ôm hận ra tay, một bàn tay tát xuống khiến bà cụ Giang người ngã ngựa đổ, miệng đều bị tát lệch ra, máu chảy không ngớt.

Nhưng cho dù như vậy, bà cụ Giang cũng như trước không dám lỗ mãng, nhịn đau cười làm lành nói: "Ông thông gia, đây đều là hiểu lầm, đều là hiểu lầm! Tô Hoài Dương thật là Long Chủ!" 
Ông cụ Vương bị tức nở nụ cười, một cước đá văng bà ta, nổi giận mắng:" Lời nói của nhà họ Giang các người! , một chữ cũng không thể tin, từ giờ trở đi, nhà họ Vương tôi và nhà họ Giang triệt để đoạn tuyệt tất cả liên hệ!" 
Vương Tài cũng hung dữ nhìn Giang Trúc Nhi: "Cái gì hôn ước chó má, loại phụ nữ rác rưởi như cô xem như tôi đã nhìn thấy rõ ràng, cút con mẹ cô đi!" 
Người nhà họ Vương đều phát điên rồi, bọn họ vừa nghĩ tới vừa rồi quỳ xuống trước Tô Hoài Dương, trong lòng đã vạn phần khuất nhục.

Vương Tài càng nhìn Tô Hoài Dương, mắt đỏ nói: "Còn mày nữa, tên vô dụng này, con mẹ nó chứ, hiện tại tao giết chết mày!" 
Nói xong, Vương Tài đã muốn động thủ.

Nhưng lúc này, ông cụ Vương lại giận dữ mắng mỏ một tiếng: "Dừng lại cho tôi!" 

Vương Tài quay đầu gian nan mà nói: "Ông nội, ông có ý gì?".

Ông cụ Vương hung dữ nói: "Còn ngại hôm nay không đủ mất mặt sao? Hô to gọi nhỏ còn thể thống gì, đi cùng ông trở lại nhà họ Vương đi" 
Trong lòng ông cụ rất rõ ràng, người nhà họ Vương vừa mới quỳ xuống với Tô Hoài Dương trước mặt mọi người, đã khiến cho người cười đến rụng răng rồi, phần sỉ nhục này không có cách nào xóa đi được.

Nhưng nếu ở chỗ này động thủ với Tô Hoài Dương và người nhà họ Giang thì lại có vẻ nhà họ Vương thẹn quá hóa giận, sẽ chỉ làm chuyện càng trở lên tồi tệ thêm.

Thay vì như vậy còn không bằng rời đi ngay bây giờ, vừa tuyệt giao với nhà họ Giang, một bên chờ sự tình lắng xuống một thời gian nữa rồi tính sổ.

Ông cụ Vương nghĩ như vậy, ánh mắt lạnh lùng từ trên người nhà họ Giang mọi người xẹt qua, quay đầu rời đi.

Vương Tài nghiến răng nghiến lợi, cảnh cáo nói: "Các người đều chờ đó cho tôi!" 

Người nhà họ Vương xám xịt đi, lưu lại trên đất lông gà vỏ tỏi.

Những vị khách mời! kia cũng hung dữ nhìn chằm chằm vào người nhà họ Giang: "Chúng ta sơn thủy còn gặp lại! Bà cụ, về sau bà đi ra ngoài đi dạo buổi tối nên cẩn thận đi! Coi chừng lại bị ngã chết!" 
Một lễ mừng thọ, lúc mới bắt đầu có hoành tráng bao nhiêu thì lúc tan lại có nhiều thế lương bấy nhiêu.


Vẻ mặt Giang Minh Nguyên cầu xin nói: "Cháu cũng không biết vật kia là thật!" 
Bà cụ hừ lạnh nói: "Anh và Tô Hoài Dương đều là một đối vô dụng!".

Tô Hoài Dương nghe nói như thế, lại nhíu mày, bà cụ này có phải điên rồi hay không, như thế nào lại giống như chó gặp người lại cắn thế? 
Ram!  
Lúc này, chỉ thấy Vương Tài đá văng cửa ra, mang theo người vọt vào.

Vẻ mặt của mỗi người đều mang theo sắc mặt âm trầm không che dấu được!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui