Chiến Thần Tái Thế


Lúc này, vẻ mặt của Dương Hải Hùng đã nguội lạnh như tro tàn.
Tuyệt thế Long Môn, có rất ít người trong nước biết đến, nhưng chỉ cần có người biết đến nó đều không dám có nửa điểm bất kính nào.
Đặng Lệ Hoa và Mã Đình Phúc lại không biết Long Môn là
Lúc này, bọn họ chỉ muốn giữ lại mạng sống.

gi.
Dương Hải Hùng trầm mặc, hai người bọn họ liên tục cầu xin, hy vọng Tô Hoài Dương có thể tha mạng cho bọn họ.
Tô Hoài Dương nhìn Mã Đình Phúc đang quỳ trên mặt đất, lạnh lùng nói: "Ai cũng nói hành y nên có tấm lòng lương thiện, vốn dĩ anh nên mặc áo trắng cứu sống người bị thương, nhưng không ngờ anh lại âm thầm làm ra loại chuyện tàn nhẫn không có tính người như vậy, anh đúng thật không xứng đáng làm người, càng không xứng đáng làm bác sĩ.

Cả cuộc đời này của anh coi như đã kết thúc, trong kiếp sau hãy suy nghĩ kỹ lại đi.
Mã Đình Phúc khóc lóc nói: "Đừng giết tôi mà, tôi không muốn chết, tôi không muốn chết “Anh không muốn chết?" Tô Hoài Dương khinh bỉ nói: “Hôm nay không đến lượt anh chọn muốn hay không muốn đâu.
Nói xong, Tô Hoài Dương làm như những gì mà anh đã làm với Dương Hải Hùng, đánh gãy hai tay và hai chân của Mã Đình Phúc.
Sau đó, anh đặt ba người bị đánh đến tàn phế lại với nhau, lạnh lùng nói: “Hôm nay, tôi sẽ tổ chức cho ba người một hôn lễ, khi đến nơi đó nhất định nhớ chung sống cho tốt đấy." Nói xong, Tô Hoài Dương đi đến tủ trưng rượu sang trọng của biệt thự nhà họ Dương, chọn vài chai rượu Tây có nồng độ cao, rồi trực tiếp đập vỡ xuống sàn, sau đó lấy từ trong túi ra một chiếc bật lửa Zippo, châm lửa rồi ném xuống đất.


khi ngọn lửa gặp cồn, ngọn lửa lập tức bùng cháy hừng hực.
Tiếp sau đó, Tô Hoài Dương không nhanh không chậm bước ra khỏi biệt thự nhà họ Dương, anh đưa mắt liếc nhìn căn biệt thự ở phía sau đã trở nên mịt mù khỏi bụi, rồi đầu cũng không thèm ngoảnh lại mà sải chân bước đi.
Khi Tô Hoài Dương bước ra khỏi biệt thự nhà họ Dương, thì đã có một chiếc Rolls Royce Phantom phiên bản giới hạn dừng ngay ở cửa
Trần Vũ, một trong mười hai người phụ trách của Long Môn bước xuống xe, tới mở cửa xe sau cung kính nói: "Mời Long chủ"
Tô Hoài Dương nhàn nhạt gật đầu: "Chuyện của nhà họ
Dương ông giúp tôi trấn áp đi, tôi không hy vọng có bất kỳ phía truyền thông nào đưa tin về chuyện này.

Trần Vũ lập tức cung kính nói: "Tuân mệnh Long chủ Tô Hoài Dương hài lòng gật đầu, ngồi vào trong xe dặn dò nói: “Đưa tôi đến biệt thự của nhà họ Giang"
Lúc này trong lòng Tô Hoài Dương thầm nghĩ: Mình đã rời xa Giang Ngọc Hằng nhiều năm như vậy, cần phải bù đắp cho cô ấy thật tốt.

Bữa tiệc gia đình nhà họ Giang lần này, nếu như nhà họ Giang có biểu hiện tốt, thì mình cũng có thể cho bọn họ cùng theo hưởng phúc.
Trong chiếc Rolls Royce, Trần Vũ ngồi bên cạnh Tô Hoài Dương, cung nh nói: "Long chủ, có một chuyện thuộc hạ vẫn muốn nhờ đến cậu đứng ra định đoạt.
Tô Hoài Dương liếc nhìn ông ta một cái: "Nói đi.
Trấn Vũ cung kính nói: “Long chủ, tập đoàn Ánh Dương, doanh nghiệp lớn nhất ở Hạ Thành đang được một thành viên bên ngoài của Long Môn sử dụng tài nguyên của Long Môn chúng ta kinh doanh, tất cả cổ phần đều do Long Môn đứng tên, anh ta biết cậu đã trở về, nên muốn nhờ tôi cầu xin cậu cho anh ta một cơ hội để vào nội bộ, không biết cậu cảm thấy thế nào?"
Tô Hoài Dương gật đầu nói: "Nếu nói như vậy thì người này quả thật là một nhân tài có thể bồi dưỡng, đợi khi tôi xong chuyện trong gia đình, ông hãy đưa anh ta tới gặp tôi."
Trần Vũ lập tức nói: "Vâng, thưa Long chủ.
Nửa tiếng sau, chiếc Rolls Royce được lái đến gần khu biệt thự của nhà họ Giang.
Tô Hoài Dương không để cho Trần Vũ chạy vào đến cửa nhà, mà anh xuống xe trước rồi đi bộ đến biệt thự của nhà họ Giang.
Khi vừa đi tới cửa, anh đã nhìn thấy Giang Chí Lâm bố vợ và Ngô Tâm mẹ vợ của mình, lúc này đang đứng ở cửa nhà chờ đợi.
Trong lòng Tô Hoài Dương cảm động, tiến lên phía trước cung kính hỏi: “Ba mẹ, hai người tới đón con sao?"
Mẹ vợ Ngô Tâm vừa nhìn thấy anh, vẻ mặt lập tức trở nên cực kỳ chán ghét: “Ngọc Hằng nói cậu trở về rồi, tôi còn cho rằng nó lại nằm mơ thấy ác mộng, thật không ngờ tên phế vật như cậu đã thật sự trở về"
Nói xong, bà ta tức giận nói: "Tô Hoài Dương, tôi nói tên phế vật như cậu biến mất suốt năm năm rồi sao không chết ở bên ngoài luôn đi? Cậu không chết ở bên ngoài thì cũng thôi đi, giờ đây lại còn dám quay trở lại, cậu có biết xấu hổ không?”

Ba vợ Giang Chí Lâm cũng tức giận khiển trách: "Hôm nay dù cậu có nói gì đi nữa cũng không được bước vào cửa nhà họ Giang.

Chúng tôi sắp đặt chuyện này lâu như vậy, tuyệt đối không thể để cậu đến phá hỏng nó được.
Tô Hoài Dương không hiểu lý do hỏi: “Ba mẹ, hai người nói vậy là có ý gì?”
Ngô Tâm lên tiếng mắng: "Cậu đừng có mà ở đây nhận bừa họ hàng với tôi, ai là mẹ của cậu? Tôi không có người con rể như cấu.
Giang Chí Lâm cũng lên tiếng mắng: "Bữa tiệc gia đình của ngày hôm nay là chuẩn bị cho Ngọc Hằng và cậu ấm Trương Khoa.

Hôm nay hai người họ sẽ đính hôn, nếu cậu còn biết điều thì mau cút đi."
Tô Hoài Dương vừa nghe được lời nói này, trong lòng lập tức hiểu được nguyên do Hóa ra bữa tiệc gia đình này đã được lên kế hoạch từ lâu, chính là nhằm mục đích tạo điều kiện cho Trương Khoa và vợ của mình đến với nhau.
Vợ mình nhất định đã bị lừa gạt còn chưa biết chuyện này, cho nên mới bảo mình cũng đến đây tham gia, hơn nữa còn nói cho ba vợ và mẹ vợ biết.
Còn cái tên Trương Khoa đó.
Người giúp việc đã hành hạ con gái mình, chính là người của Trương Khoa
Cho nên có thể thấy được tên Trương Khoa đó cũng là đáng chết.
Nghĩ vậy, Tô Hoài Dương nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Lần này con trở về chính là muốn cho Ngọc Hằng và Thiên An có một cuộc sống tốt, cho nên dù hai người có ngăn cản con, con cũng phải đi vào “Ngoài ra tên Trương Khoa đó cho người đến hành hạ con gái của con, chuyện này con cũng đang định đến tìm anh ta tính số đây.
Dứt lời, Tô Hoài Dương trực tiếp đẩy ba vợ và mẹ vợ ra, xông thẳng vào trong.


Ba vợ và mẹ vợ lập tức hét lên: “Bảo vệ, mau đến ngăn cái tên phế vật này lại, không được để cậu ta làm hỏng chuyện quan trọng này.
Sau đó lập tức có vài người nhân viên bảo vệ lao đến muốn ra tay với Tô Hoài Dương
Nhưng Tô Hoài Dương đã có kinh nghiệm thực chiến nhiều năm, thân thủ bất phàm, mấy người nhân viên bảo vệ này sao có thể là đối thủ của anh?
Bọn họ còn chưa được đến gần, Tô Hoài Dương đã đánh ngã từng người bọn họ xuống đất.

Ba vợ và mẹ vợ cũng triệt để sửng sốt khi nhìn thấy cảnh tượng này.

“Cái tên phế vật này biến mất suốt năm năm qua, sao nay còn biết đến đánh nhau rồi"
Tô Hoài Dương cũng lười giải thích, xông thẳng vào trong biệt thự.
Sắc mặt của ba vợ và mẹ vợ lập tức thay đổi, cũng cần rằng đi theo vào trong
Nếu mà tên phế vật này đi vào trong, nói không chừng sẽ phá hỏng chuyện này mất.
Hôm nay bất kể nói chuyện gì đi nữa, cũng không thể để Tôi Hoài Dương phá hỏng chuyện tốt của Giang Ngọc Hằng và Trương Khoa được..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui