Chiến Thần Sở Bắc


“Các người…”
Hai bố con nhà đó tung hứng với nhau, còn Lạc Tuyết chỉ lẻ loi một mình.

Cô tức đến mức lồng ngực phập phồng, nhưng không nói được một câu nào.

Bố con Lạc Mai chẳng những đổi trắng thay đen mà còn đổ ngược lỗi lại cho cô?
Trên đời lại có loại người không biết xấu hổ đến vậy sao?
“Ông ơi, bố con bác cả đang lừa ông đấy, sự thật không phải như thế đâu ạ!”
Lạc Tuyết cuống lên, trong lòng vừa tủi thân vừa tức giận!
Lạc Vinh Quang ngẩng đầu lên rồi nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng.

“Đủ rồi đấy Lạc Tuyết, cháu tưởng ông lẫn rồi chắc? Chuyện đúng sai thế nào chẳng lẽ ông không biết sao?”
“Ông đã nhân nhượng với cháu rồi, nhưng nếu cháu còn ăn nói hàm hồ nữa thì đừng có trách!”
Lạc Vinh Quang đột nhiên nghiêm giọng, khiến trái tim Lạc Tuyết như rơi xuống vực thẳm.

Cô hoàn toàn chết lặng!
Không phải Lạc Vinh Quang không nghi ngờ về chuyện này.

Mà so với Lạc Tuyết, ông ta đương nhiên sẽ tin tưởng bố con Lạc Mai hơn.

Có lẽ dù cô có làm gì đi chẳng nữa thì ông nội cũng sẽ không bao giờ đánh giá cao cô.

“Lạc Tuyết, tôi biết cô vừa ngưỡng mộ vừa ghen ghét với tôi, nhưng nếu cô định dùng cách bỉ ổi đó thì hơi quá đáng rồi đấy!”
Được Lạc Vinh Quang ủng hộ, Lạc Mai lập tức vênh váo với vẻ đắc ý.

Từng câu từng chữ của ả ta như những mũi kim đâm vào tìm Lạc Tuyết đau nhói.

Cô thật sự không ngờ chuyện lại thành ra thế này.

“Được rồi, chuyện này kết thúc ở đây đi!”
Lạc Vinh Quang lắc đầu nói: “Tiểu Mai, cháu yên tâm, nếu còn có lần sau thì ông sẽ đòi lại công bằng cho cháu!”
Lạc Mai mừng thầm, nhưng vẫn giả bộ xua tay.

“Ông ơi, bỏ qua đi ạ! Dẫu sao chúng cháu cũng là chị em trong nhà với nhau, Tiểu Tuyết ghen tỵ với cháu cũng là chuyện bình thường, cháu thấy mình cho qua chuyện này đi ạ!”
Câu nói đầy sự độ lượng của Lạc Mai chỉ khiến Lạc Tuyết thấy bị chế nhạo.


Lạc Vinh Quang hừ một tiếng, song vẫn không quên lườm Lạc Tuyết.

“Lạc Tuyết, cháu đã nghe thấy chưa? Không mau cảm ơn chị họ đi”.

Nghe thấy thế, Lạc Tuyết cắn chặt hàm răng, ánh mắt chứa đầy vẻ không cam tâm!
Lạc Mai vu oan cho cô, cướp công của cô, đã thế còn không ngừng lên tiếng châm chọc cô.

Giờ cô lại phải cảm ơn ả ta ư?
Đúng là vô lý!
Song, Lạc Mai lại mỉm cười xua tay: “Không cần đâu ạ, cháu làm chị nên chịu thiệt một chút cũng không sao ạ”.

“Sau này tốt nhất em họ hãy biết điều một chút, không thì tổng giám đốc là chị đây sẽ khó xử đấy!”
Lạc Mai nhìn Lạc Tuyết với vẻ đầy khiêu khích.

Lạc Tuyết nghiến răng, nắm chặt tay thành nắm đấm.

Cô không phục, rất không cam tâm!
Nhưng hơn hết là sự bất lực.

“Cháu gái ngoan, có phải đang thấy không phục không?”
Lạc Viễn Hà thấy thế thì híp mắt lại, ánh mắt xẹt qua tia chán ghét.

Nếu Lạc Tuyết không biết điều thì ông ta sẵn sàng tống cổ cô ra khỏi công ty ngay.

“Tôi…”
“Phục, phục quá đi chứ!”
Ngay khi giọng nói ấy cất lên, mọi người ở đây đều cau mày lại.

Vì chủ nhân của giọng nói ấy chính là Sở Bắc vẫn im lặng suốt từ nãy đến giờ.

“Sở Bắc, anh nói gì thế hả?”
Lạc Tuyết cất giọng với vẻ không vui.

Sở Bắc không đáp lời, mà chỉ hướng ánh nhìn về phía hai bố con Lạc Mai.

“Thủ đoạn bỉ ổi thế mà bố con ông cũng dùng được, tôi thấy phục sát đất luôn”.

“Sở Bắc, cậu nói thế là sao hả?”
Lạc Mai lạnh mặt rồi trừng mắt.

Lạc Viễn Hà cũng khinh bỉ hừ một tiếng rồi nói: “Cậu là cái thá gì hả? Ở đây chưa đến lượt cậu lên tiếng, biến ngay!”
Hai bố con họ lại phụ hoạ cho nhau, đến Lạc Vinh Quang cũng phải nhăn mặt lại.

“Sở Bắc, đây là chuyện của công ty, cậu là người ngoài mà lại tham gia vào là có ý gì?”
Lạc Mai cười lạnh nói: “Lạc Tuyết, cô làm thế này là không được đâu, nhỡ các chuyện bí mật của cô bị đào xới lên thì cô chính là tội đồ của nhà mình đấy”.

Nghe ba bọn họ nói vậy, Lạc Tuyết nhắm mắt lại với vẻ cay đắng.

Có lẽ cô đã trở thành người ngoài trong mắt họ rồi.

“Thôi Sở Bắc, chúng ta về thôi!”
Lạc Tuyết đã hoàn toàn thất vọng, cô quay người kéo Sở Bắc định rời đi.

“Biết sợ là được rồi, sau này nhớ chút ý một chút, kẻo không tôi chẳng ngại vì nghĩa quên tình nhà đâu”.

Lạc Mai cười lạnh, Lạc Vinh Quang thì cứ ngồi đó, không hề có ý giữ Lạc Tuyết lại.

Vành mắt Lạc Tuyết đỏ lên, cô cắn răng cất bước.

Bóng lưng cô đơn của cô khiến người ta thấy mà đau lòng.


Lạc Tuyết vừa đi, Lạc Mai và Lạc Viễn Hà đã mỉm cười đắc ý.

Sau đó họ cùng nhìn về phía Sở Bắc mà không nói gì.

Sở Bắc vẫn không biến sắc mặt, mà chỉ khẽ lắc đầu.

“Chỉ là một hợp đồng thôi mà, không sợ tự rước hoạ vào thân thì cứ lấy đi”.

Dứt lời, Sở Bắc không chút do dự mà quay người bước đi.

Cộc cộc!
Tiếng gậy trúc xa dần.

“Vớ vẩn!”
Lạc Mai hừ lạnh một tiếng, không hề bận tâm với lời nhắc nhở của Sở Bắc.

Còn Lạc Vinh Quang thì vẫn dán mắt vào bản hợp đồng.

“Thôi kệ cái thằng ăn hại ấy đi, việc cấp bách bây giờ là nhanh chóng liên hệ với tập đoàn Lý Thị để đưa công ty vượt qua khó khăn trước mắt đã”.

“Còn nữa, mau gọi cho cậu Dương đi, sắp đến ngày đấu thầu rồi”.

Hai bố con Lạc Viễn Hà nghe thấy vậy thì gật đầu như gà mổ thóc.

“Bố, chuyện này bố cứ giao cho chúng con.

Bố yên tâm, con đảm bảo sẽ xử lý ổn thoả”.

Có hợp đồng của tập đoàn Lý Thị rồi, hai bố con Lạc Viễn Hà thấy vô cùng tự tin.

Hai bố con họ nhìn nhau, thậm chí còn đang nghĩ cách để giành lấy chiếc ghế chủ tịch.


“Tiểu Tuyết, em yên tâm, không ai có thể cướp mất thứ thuộc về em đâu!”
Rời khỏi công ty, thấy Lạc Tuyết vẫn buồn phiền, Sở Bắc không nhịn được an ủi một câu.

Nhưng Lạc Tuyết chỉ lắc đầu như thể đã hoàn toàn thoái chí.

“Tôi về trước đây, tôi đi đón Vũ Tâm!”
Dứt lời, Lạc Tuyết bắt taxi rồi đi trước.

Sở Bắc quay người lại về phía tập đoàn Lạc Thị rồi lắc đầu.

Có nhiều người không biết sống chết là gì.


Lúc này, đột nhiên có một chiếc MayBach đỗ ngay cạnh anh.

Sở Bắc mở xe rồi ngồi vào trong.

“Thưa cậu, hình như chuyện năm đó có liên quan đến Long Hổ Môn!”
Sở Bắc vừa ngồi lên xe thì Thanh Vũ ở bên ghế lái đã nhỏ giọng thông báo.

Soạt!
Bầu không khí trong xe chợt ngưng đọng.

“Long Hổ Môn à, thú vị đấy!”
Thanh Vũ nhíu mày: “Cậu chủ, theo tin tình báo thì tối nay, thủ lĩnh của Long Hổ Môn sẽ mở tiệc chiêu đãi Dương Xuyên, tôi có thể bắt hắn bất cứ lúc nào”.

“Dương Xuyên! Nhà họ Dương cũng dính líu tới chuyện này à?”
Thanh Vũ khẽ lắc đầu: “Giờ chưa có bằng chứng cụ thể”.

Sở Bắc dựa lưng vào ghế rồi nói: “Điều tra tiếp đi”.

“Vâng!”
Ngay sau đó, khoé miệng Sở Bắc cong lên: “Nhưng nếu không đến tham gia buổi tiệc náo nhiệt này thì tiếc lắm nhỉ!”
“Tôi hiểu rồi ạ!”
Thanh Vũ gật đầu rồi khởi động xe, hướng về phía trung tâm thành phố.

Lúc này, có người buồn, nhưng cũng có kẻ vui.

Nhà họ Lạc đang hân hoan mong chờ ngày thành công rực rỡ.

Còn nhà họ Lưu thì răng đầy mây đen u ám.

“Gia chủ, chúng ta đã bỏ ra nốt một triệu vốn lưu động cuối cùng rồi, nhưng cổ phiểu vẫn giảm hai điểm, cứ thế này thì không qua nổi đêm nay sẽ sập mất”.

Nghe thấy thế, gia chủ Lưu Hoằng Quang của nhà họ Lưu ngồi phịch xuống đất.

Gương mặt vốn tái nhợt lập tức xám xịt..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui