“Cậu Lưu đừng hiểu lầm, cũng không biết người nào vô đạo đức làm hỏng việc, thật sự không liên quan gì đến tôi”.
Chàng trai hoảng sợ vội giải thích.
“Anh xem ngôi mộ nát này còn không có bia mộ, có vẻ cũng không ai cúng bái, anh có thể tùy ý đập phá”.
“Dù sao giấy tờ nhà đất cũng nằm trong tay anh, dĩ nhiên là do anh quyết định”.
Nghe hắn nói thế, sắc mặt cậu Lưu mới tốt hơn một chút.
“Mẹ nó, đúng là xui xẻo! Mấy người đừng ngây ra đó nữa, trước tiên phá ngôi mộ này hẵng nói”.
Nhưng lúc này lại đến lượt đám đàn em lúng túng.
Dù sao phá mộ của người ta là có thể giảm thọ.
“Cậu Lưu, chuyện này không ổn lắm? Hơn nữa thi thể đào lên cũng không được xử lý đàng hoàng”.
Thấy đàn em đều tỏ vẻ khó xử, cậu Lưu tức giận mắng.
“Đám vô dụng, ông đây nuôi tụi mày đều chỉ biết ăn thôi à? Chút việc nhỏ này mà cũng phải để ông đây dạy sao?”
“Đợi đào ra rồi tùy tiện tìm một nơi ném vào chẳng phải được rồi sao? Cùng lắm thì đập đi cho chó ăn! Các người sợ buổi tối hắn đến tìm à?”
“Nhanh làm đi, nếu không ông đây băm tụi mày ra cho chó ăn trước đấy”.
Cậu Lưu lớn tiếng mắng, mười mấy đàn em đều hoảng sợ.
Vội vàng cầm cuốc xẻng đi về phía ngôi mộ hoang.
“Các vị, thật sự xin lỗi, chúng tôi cũng không còn cách nào khác, ai bảo các người chôn không đúng chỗ làm gì? Ra tay đi”.
Tên thủ lĩnh nhỏ giọng niệm vào câu, sau đó định phá dỡ ngôi mộ.
Nhưng vừa giơ tay lên đã bị một giọng nói quở trách cắt ngang.
“Dừng tay”.
Giọng nói lạnh như băng khiến mọi người vô thức dừng tay.
Mọi người đều ngẩng đầu lên thì thấy Sở Bắc và Thanh Vũ đang đứng ở một bên khác của ngôi mộ hoang.
Người vừa nói chính là Thanh Vũ.
Lúc này sắc mặt lạnh như băng tuyết, ánh mắt hiện lên sát khí.
Nếu không phải Sở Bắc còn chưa nói gì thì đám người trước mặt này đã thành thi thể rồi.
Mà lúc này Sở Bắc cũng từ tốn xoay người lại.
Không nhìn ra vẻ tức giận trên gương mặt anh, chỉ là không khí xung quanh trở nên đáng sợ.
“Ai cho các người cái quyền phá đồi đập mộ của người ta vậy? To gan quá nhỉ!”
Sở Bắc từ tốn nói, nhưng Thanh Vũ đã quen với anh lại biết Sở Bắc đã tức giận rồi.
Thoáng chốc mọi người đều quay đầu lại nhìn về phía Sở Bắc.
“Ôi trời, tên mù nào đến đây, lại dám quản chuyện của cậu đây à?”
Cậu chủ Lưu nhíu mày, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng của Sở Bắc, hắn khinh thường cười nhạo.
“Hầy, cô gái này khá đấy, vóc dáng, khuôn mặt đều là gu tôi đây thích”.
Đến khi nhìn sang Thanh Vũ bên cạnh Sở Bắc, mắt cậu chủ Lưu sáng lên.
Hắn liếm môi, lời nói không hề che giấu ý tứ của mình trong đó.
“Quản cho tốt miệng mồm của mình đi, nếu không tôi không ngại cắt lưỡi anh đâu”.
Thanh Vũ nhíu mày, vẻ mặt hết sức lạnh lùng.
“Ôi này, tính tình cũng đanh đá đấy, là gu tôi thích, như vậy mới có cảm giác chinh phục”.
Thế nhưng cậu chủ Lưu đang làm như không nghe thấy lời cảnh cáo của Thanh Vũ, ngược lại còn càng láo xược.
“Này, tôi cũng không phải không nói lý, anh có thể cút đi nhưng để lại cô gái này là được”.
Cậu chủ Lưu chỉ nhìn Sở Bắc một cái, ánh mắt dính chặt vào Thanh Vũ.
Gái đẹp cực phẩm như vậy không dễ gì gặp được, không thể bỏ lỡ.
“Để mạng của hắn lại”.
Sở Bắc chỉ khẽ lắc đầu, bình tĩnh nói.
Vừa dứt lời, bóng dáng Thanh Vũ lập tức biến mất ngay trước mắt.
Cậu chủ Lưu còn chưa kịp phản ứng thì mặt đã bị đánh một cái thật đau.
Bốp!
Hắn chỉ cảm thấy mặt mình đau rát.
Trời đất quay cuồng, cả người đã ngã nhào xuống đất.
Nôn ra một ngụm máu, đồng thời năm sáu cái răng cũng rơi ra ngoài.
“Cô, cô, cô…”
Cậu chủ Lưu ngơ ngác chỉ vào Thanh Vũ.
Nhưng miệng hắn gần như tê cứng không nói nên lời.
“To gan, ngay cả cậu chủ Lưu mà cũng dám đánh, mẹ kiếp, không muốn sống nữa à? Cậu chủ Lưu, anh không sao chứ?”
Chàng trai đó lập tức hoàn hồn, tức giận nhìn Thanh Vũ rồi vội vàng đến đỡ cậu chủ Lưu.
“Mẹ kiếp, dám đánh tôi? Ông đây chơi chết cô!”
Cậu chủ Lưu mất một lúc mới đứng lên được, cảm giác miệng đau rát, tức đến mức xanh mét mặt mày.
Thế nhưng hắn vừa dứt lời.
Rõ ràng Thanh Vũ còn cách hắn năm mét nhưng ngay lập tức đã xuất hiện trước mặt hắn.
Đôi mắt lạnh như băng khiến con ngươi cậu chủ Lưu co rụt.
“Cô… cô muốn làm gì? A!”
Lại thêm một cái tát nữa!
Đánh vào nửa mặt bên còn lại của hắn.
Lần này cậu chủ Lưu văng luôn ra xa.
Lại thêm mấy cái răng nữa rơi ra, đau đến mức hắn không đứng lên được.
Lúc này ngay cả chàng trai trẻ đó cũng khiếp sợ.
Người phụ nữ này nhìn có vẻ tuyệt sắc nhưng cũng bạo lực quá.
Dù là đàn em của cậu chủ Lưu cũng đứng ngây người tại chỗ, không dám động vào.
“Lời cảnh cáo cuối cùng, quản cho tốt miệng mồm của anh”.
Thanh Vũ lạnh lùng nói, sau đó quay lại đứng đằng sau Sở Bắc.
Nếu không phải cậu chủ lên tiếng, bây giờ cậu chủ Lưu đã là người chết rồi.
Một lúc sau, chàng trai trẻ và mấy mươi đàn em đó mới dìu cậu chủ Lưu đứng dậy.
Chỉ bị hai cái tát đã khiến quai hàm của hắn như chuột hamster.
Răng cũng không còn được mấy cái nữa, cả thở cũng bị luồng gió.
Sở Bắc bước đến phía đối diện với hắn.
“Anh… dẫn người của anh cút đi!”
Nói rồi anh nhìn chàng trai trẻ bên cạnh cậu chủ Lưu: “Còn anh, cho tôi một lời giải thích?”
“Tôi?”, chàng trai trẻ ngơ ngác, chuyện này có liên quan gì đến tôi?
“Cút? Mẹ kiếp, mày bảo tao cút!”
Thế nhưng bị đánh liên tiếp hai cái, cậu chủ Lưu đã tức giận khôn nguôi.
Thậm chí đã đánh mất lý trí.
“Bọn mày biết tao đây là ai không mà dám đánh tao?”
“Đúng thế!”
Chàng trai trẻ lập tức hiểu ý, kiêu ngạo nhìn Sở Bắc và Thanh Vũ.
“Vị này là Lưu Phong – cậu chủ nhà họ Lưu, nhà họ Lưu đó có biết không? Đó là gia tộc lớn ở Tân Hải”.
“Tôi khuyên các người tốt nhất mau quỳ xuống xin lỗi, nam thì cút đi còn để nữ ở lại, nếu không tự chịu hậu quả”.
“Nhà họ Lưu”.
Sở Bắc không cảm xúc lẩm bẩm.
Thấy thế Lưu Phong không khỏi cười nhạo.
“Sao thế, bây giờ mày đã biết sợ rồi à? Yên tâm đi, đợi lát nữa tôi sẽ bẻ từng cái răng của mày xuống, còn cô…”
Nói đến đây, Lưu Phong quay đầu lại nhìn Thanh Vũ.
“Còn cô, chuẩn bị làm người giúp việc cho tôi đi, cô là người đầu tiên dám đánh tôi”.
Thanh Vũ cau mày, sát khí trong mắt gần như không thể kiềm chế được nữa.
Sở Bắc chỉ khẽ lắc đầu, không dấy lên cơn xao động nào.
“Nói đi, tại sao muốn phá mộ?”
Vừa dứt lời giọng điệu trở nên lạnh lùng.
“Cũng cho tôi một lý do để không giết các anh”.
“Ý gì đây? Mày còn muốn giết tao? Đúng là nực cười”.
Lưu Phong hoàn toàn không biết mình sắp gặp tai họa, chỉ là chưa từng nhìn thẳng vào Sở Bắc.
“Một ngôi mộ nát mà thôi, tao nghĩ phá thì phá, có vấn đề gì sao? Hơn nữa đây là đất của tao, tao muốn thế nào cũng được, mày quản được chắc?”
“Đất của anh? Anh chắc chứ?”
Sở Bắc hơi ngẩng đầu lên, vẫn không cảm xúc nói.
“Đó là đương nhiên, nhìn thấy rồi chứ, đây là giấy tờ đất, không phải của tao chẳng lẽ là của mày?”
Lưu Phong giơ giấy tờ đất trong tay lên, vẻ mặt hết sức khinh thường..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...