Chiến Thần Sở Bắc


"Sở Bắc, rốt cuộc mày muốn làm gì?"
Lạc Vinh Quang không thể ngồi yên được nữa, mặt nặng đến nỗi nước như sắp chảy ra!
Khó khăn lắm ông ta mới sắp đặt được mọi thứ ổn thỏa, và còn trước mặt bao nhiêu nhân vật máu mặt như này.

Nếu bị Sở Bắc phá hỏng thì không đơn giản chỉ là vấn đề mất mặt.

"Sở Bắc? Nếu tao nhớ không lầm, năm năm trước mày là thằng ở rể vô dụng của nhà họ Lạc phải không?”
La Vạn Sơn liếc mắt, trong mắt hiện lên một tia lạnh lùng: "Nhưng mày như thế này là ý gì? Phải chăng mày cảm thấy nhà họ La tao dễ ăn hiếp lắm?”
Chu Cầm vẫn luôn im lặng không nói như chợt nghĩ ra điều gì, nhìn Sở Bắc chằm chằm, ánh mắt gần như phun ra lửa.

"Mày mày, mày chính là thằng súc sinh đã hại con gái tao 5 năm trước phải không?”
"Đồ súc sinh, đồ cặn bã, thằng mù! Mày có biết mày đã làm hại con gái tao thê thảm như thế nào không? Tại sao mày không đi chết đi?”
Chu Cầm trợn trừng mắt tức giận, cuồng loạn bùng nổ, hận một nỗi không thể bóp chết Sở Bắc!
Nếu không vì Sở Bắc, gia đình họ đâu đến nỗi giảm sút đến bước đường này?
Đâu cần phải chịu đựng nỗi nhục suốt 5 năm như vậy?
Lúc này biết kẻ hãm hại con gái mình thực ra chính là thằng ở rể của nhà họ Lạc.

Chu Cầm suýt chết tại chỗ vì tức giận.

Nhìn thấy cảnh này, mọi người ngơ ngác nhìn nhau.

Ánh mắt nhìn Sở Bắc và Lạc Tuyết càng thêm lạ lùng.

Ngày đó, Lạc Mai, cô cả của nhà họ Lạc đính hôn với một người đàn ông không hề có chút danh tiếng gì đã gây ra rất nhiều sóng gió ở Tân Hải.

Còn Lạc Tuyết, cô con gái thứ hai của nhà họ Lạc chưa chồng mà sinh con lại càng là chủ đề được nhiều người bàn tán.

Lạc Tuyết và Lạc Mai là chị em họ gần gũi!
Nhưng điều này có nghĩa là gì?
Em rể làm chồng sắp cưới của chị? Hay anh rể lăng nhăng với cô dì?

Chỉ có mấy người Chu Minh Hạo đang cau mày, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Sở Bắc, như đang suy nghĩ điều gì đó.

"Tiểu Tuyết, đi thôi, anh đưa em về nhà!"
Sở Bắc ngẩng đầu, bỏ qua mọi tiếng ồn ào, kéo bàn tay nhỏ bé của Lạc Tuyết đi ra ngoài.

Anh nóng lòng muốn gặp con gái mình.

"Đứng lại!"
Nhưng trước khi anh kịp nhấc chân lên, giọng nói tức giận của Lạc Vinh Quang lập tức vang lên.

"Sở Bắc, tốt hơn hết mày nên nhận rõ thân phận của mình, đừng tự tìm đường chết! Còn cháu, Lạc Tuyết, ông không muốn quá tuyệt tình, cháu đừng ép ông!"
La Huy đang quỳ trên mặt đất cũng đột ngột đứng dậy, dừng lại trước mặt Sở Bắc với vẻ mặt u ám.

"Thằng ranh, muốn cướp dâu trong đám cưới của cậu chủ này hả? Tao thấy mày chán sống rồi phải không?”
"Mày chỉ là một thằng ở rể phế vật mà thật sự tưởng mình là người có máu mặt đấy à? Mày có tin là cậu chủ tao chỉ cần nói một lời, đừng nói là mày mà cả nhà họ Lạc cũng đi đời luôn không?”
La Huy nghiến răng, hắn thật sự rất tức giận.

Việc làm này của Sở Bắc rõ ràng là đang tát vào mặt hắn.

"Tiểu Huy, đừng lo, ông sẽ đòi lại công bằng cho cháu!”
Lạc Vinh Quang thót tim, vội vàng đứng lên, trừng mắt nhìn Sở Bắc.

"Sở Bắc, tao cho mày cơ hội cuối cùng, cút ra khỏi Tân Hải.

Bằng không tao không dám đảm bảo là mày có thể nhìn thấy mặt trời ngày mai đâu!”
"Còn cháu nữa!"
Nói xong, ánh mắt Lạc Vinh Quang nhìn về phía Lạc Tuyết, với vẻ sát khí.

"Nếu không muốn con tiện nhân kia chết, cháu có thể cùng hắn rời đi!"
Xoẹt!
Khuôn mặt xinh đẹp của Lạc Tuyết lập tức tái đi.


Con gái dù sao cũng là điểm yếu của cô.

Hơn nữa, cô bé giờ còn đang nằm trong bệnh viện để chờ tiền của nhà họ La cứu mạng.

Về phần Sở Bắc, năm năm qua cô đương nhiên đã từng nghe nói qua.

Con rể phế vật nổi tiếng của chị cả Lạc Mai, anh ta thì lấy đâu ra tiền chứ?
Nếu thực sự đi với anh ta, lẽ nào cứ giương mắt nhìn con gái mình chết vì bệnh tật hay sao?
"Ông ơi, cháu! "
Lạc Tuyết do dự, cô sẵn sàng hy sinh tất cả vì con gái.

"Cháu biết vậy thì tốt! Tốt hơn hết cháu nên! "
"Lạc Vinh Quang!"
Lạc Vinh Quang hừ lạnh lùng, nhưng lời đe dọa của ông ta còn chưa kịp nói xong thì đã bị cắt ngang.

Sở Bắc quay lại, rõ ràng giọng điệu rất bình tĩnh, nhưng không hiểu sao lại luôn mang đến cho ông ta cảm giác lo sợ.

"Tôi có thể nhẫn nhịn để ông lừa tôi suốt 5 năm, cũng có thể nhẫn nhịn sự sỉ nhục 5 năm qua ông đối với tôi!”
"Nhưng nếu ông dùng con gái để uy hiếp Tiểu Tuyết và tôi, thì ông sẽ không gánh nổi hậu quả đâu!"
Ánh mắt trống rỗng của Sở Bắc toát ra một tia lạnh lẽo.

Trong chốc lát, nhiệt độ của toàn bộ khách sạn dường như giảm vài độ.

Lạc Vinh Quang cau mày, đối mặt với Sở Bắc, ông ta cảm thấy hơi áy náy.

Đúng vậy, năm năm qua, quả thực ông ta đã lừa Sở Bắc.

Trong thâm tâm ông ta cũng biết ân nhân thực sự của Sở Bắc chính là Lạc Tuyết.


Dưới sự sắp đặt của ông ta, dù là người cùng một nhà nhưng cả hai chưa từng gặp mặt.

Vốn tưởng rằng thân phận phi thường của Sở Bắc nhất định sẽ đem lại lợi ích lớn cho nhà họ Lục.

Nhưng không ngờ năm năm qua Sở Bắc hoàn toàn chỉ là kẻ vô dụng tầm thường.

Mà một kẻ vô dụng, chỉ có thể làm chó thôi.

Nhưng ông ta chưa bao giờ tưởng tượng được rằng người đàn ông mà mình coi như chó này lại trở thành biến số lớn nhất trong kế hoạch của ông ta!
"Tiểu Tuyết, đi với anh, em yên tâm, anh sẽ tìm bác sĩ tốt nhất cho con gái chúng ta, để con ở trong phòng bệnh tốt nhất, tuyệt đối không xảy ra bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn!”
Sở Bắc quay đầu, trịnh trọng trấn an Lạc Tuyết.

Lạc Tuyết sững sờ, bối rối.

Cô không biết mình có nên tin Sở Bắc không, nếu thua cược, thì sẽ phải đánh đổi bằng tính mạng con gái của cô!
"Sở Bắc, mày thật sự muốn chống đối lại tao có phải không!"
Thấy mình bị phớt lờ một lần nữa, La Huy nổi khùng lên.

Một tên phế vật mà lại dám coi thường hắn ư?
Điều này đối với hắn mà nói chính là một sự sỉ nhục.

"Một tên phế vật như mày làm chó cho tao còn không xứng thì có tư cách gì mà cướp phụ nữ với cậu chủ tao đây?”
La Huy lạnh lùng nhìn chằm chằm Sở Bắc, lại chuyển sang nhìn Lạc Tuyết, ánh mắt càng thêm nham hiểm cùng căm phẫn.

"Còn con tiện nhân nhà cô! Chỉ là hàng dùng lại mà thôi.

Ông đây có thể để mắt tới cô chính là vinh hạnh của cô đấy, có hiểu không hả?”
"Thế mà cô lại không biết tốt xấu, cô tưởng rằng ông đây thực sự để mắt tới cô hả? Có tin là ông đây tìm chục thằng ăn mày chơi cô cho đến chết hay không?”
"Chỉ là một con chó cái đĩ thõa mà thôi, đáng đời con gái cô chết vì bệnh tật!”
"Dám đắc tội với ông đây à, các người mà cũng…”
La Huy chỉ vào mũi hai người như một con điên, càng mắng càng khó nghe.

Hắn hoàn toàn không để ý, nhiệt độ của cả khách sạn càng ngày càng thấp.

Bầu không khí lạnh lẽo hơn.


Sở Bắc đứng tại chỗ, không giận không kiêu, ánh mắt trống rỗng toát ra vẻ lạnh lùng.

“Ồn ào quá!”
Nói rồi anh chậm rãi giơ tay phải lên, dùng cây gậy trong tay quét nhẹ qua chỗ La Huy.

Xoẹt!
Dường như có một tia chớp xoẹt qua.

Giọng của La Huy đột ngột dừng lại.

Sau đó, máu trào ra từ miệng La Huy như mưa.

Một cái lưỡi đỏ tươi cũng cùng phun ra.

"Phụt phụt phụt!"
La Huy lập tức mở to mắt, hắn muốn hét lên, nhưng chỉ có thể phát ra âm thanh ú ớ.

Cơn đau dữ dội khiến hắn nằm lăn ra đất, bịt miệng lại.

Máu bắn ra khắp người, giống như người máu, khiến da đầu tê dại!
"Huy!”
Cảnh tượng bất ngờ khiến mọi người gần như choáng váng.

La Vạn Sơn nhìn đứa con trai đau đớn, sắc mặt ông ta lập tức trở nên tái nhợt.

Ngay cả Lạc Vinh Quang và Lạc Tuyết cũng không ngờ rằng Sở Bắc lại ra tay bất ngờ như vậy.

Hơn nữa vừa ra tay đã độc ác như vậy.

Trong khi những người khác, chỉ cảm thấy lạnh sống lưng và ngứa ran ở da đầu.

Họ nuốt khan một miếng nước bọt, ánh mắt nhìn Sở Bắc trong nháy mắt đã thay đổi rất nhiều.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui