“Đủ rồi!”.
Lý Hải Đông đập bàn, hiển nhiên đã mất kiên nhẫn từ sớm.
“Thím biết chú ấy đắc tội ai không? Nếu không nhờ tôi thì giờ chú ấy đã là người chết rồi”.
“Cái gì?”.
Từ Lệ cau mày, rõ ràng là không tin lời ông ta.
“Cả cái Tân Hải này ai có lá gan lớn đến mức dám động thủ với anh ấy? Chán sống rồi chắc? Em thấy là anh…”.
“Thím… thím câm miệng”.
Từ Lệ ôm cục tức trong lòng, vốn định trút ra, nhưng vừa nói lời này thì Lý Hải Đông ngay lập tức tức giận quát lên, khiến cô ta hết cả hồn.
“Thế mà thím lại dám nói linh tinh về cậu Sở? Thím biết đó là tội danh lớn thế nào không? Mau cút đi nếu không tôi sai người quẳng thím ra ngoài”.
Trong lúc nói, Lý Hải Đông vẫn không quên lau mồ hôi trên trán.
Cậu Sở là thần tướng trấn quốc đó.
Không chỉ nhà họ Lý cỏn con của ông ta mà dù những nhân vật máu mặt của Yên Kinh cũng không dám đắc tội.
Cô em dâu này của mình đúng là ngu xuẩn.
Nếu không phải nể tình anh em thì ông ta sẽ không khách sao như vậy.
“Anh cả, anh… anh làm gì thế hả?”, thấy Lý Hải Đông nổi giận thật, Từ Lệ ngay lập tức cuống lên.
Còn định nói gì đó nhưng tiếng gõ cửa đột ngột đã cắt ngang lời cô ta.
“Vào đi!”.
Lý Hải Đông nhả ra hai chữ, lại ngồi vào chiếc ghế văn phòng, trở lại dáng vẻ ôn tồn lễ độ.
“Chủ tịch Lý, bên ngoài có một gã mù… một vị khách đến, không hẹn trước nói muốn gặp anh”.
Cửa văn phòng mở ra, sắc mặt thư ký hơi quái lạ, khẽ khàng báo cáo.
“Ai? Không có cả tên sao? Không hẹn trước thì bảo cậu ta mau đi đi”.
Lý Hải Đông đang nổi giận, không hề do dự mà xua tay.
“Vâng, chủ tịch Lý.
Người đến là một gã mù, chắc là đến gây rối”.
Thư ký đáp lại, trước khi ra khỏi phòng còn không quên lẩm bẩm một câu.
Nhưng hai chữ gã mù khiến tim Lý Hải Đông thoáng cái vọt lên tận cổ họng.
“Ai? Cô nói ai là gã mù? Nói rõ ràng xem”.
Lý Hải Đông trợn mắt, vội vàng hỏi dồn.
“Chủ tịch Lý…”.
Thư ký ngơ ra luôn, hơi khó hiểu.
Còn Từ Lệ lại không do dự hừ một tiếng.
“Chẳng phải chỉ là một gã mù thôi sao? Mau đuổi đi, cũng không nhìn xem đây là chỗ nào, tôi…”.
“Câm miệng cho tôi”.
Bốp!
Gương mặt Lý Hải Đông u ám, lại lần nữa tức giận quát!
Lần này, đi kèm còn là một cái bạt tai dữ dội.
Từ Lệ bị tát cho ngã ra đất, tiếng bạt tai giòn tan vô cũng rõ ràng.
Cô ta bụm miệng, cả người ngơ ra.
“Anh cả, anh… anh dám đánh em?”.
“Nếu thím còn nói thêm câu nữa thì tôi không chỉ dám đánh thím mà còn dám giết thím”.
Hai mắt Lý Hải Đông đỏ ngầu, ánh mắt dữ tợn, khiến Từ Lệ sợ đến run lẩy bẩy, chẳng dám nói câu gì.
Lý Hải Đông bước vội đến trước mặt thư ký, trên trán đã có thêm một tầng mồ hôi mỏng.
“Nói đi, người mù đó… cái cậu đó bao nhiêu tuổi, có phải chống gậy trúc không?”.
Thư ký sợ đến mức mặt mày tái mét, chỉ có thể gật đầu như cái máy.
“Vâng, đúng vậy, trông có vẻ cũng chỉ hơn 20 tuổi, còn đeo kính râm…”.
Ầm!
Trong lòng Lý Hải Đông hốt hoảng, đầu óc chợt trống rỗng.
Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo tới.
Không cần nghi ngờ, người thư ký nói chính là Sở Bắc.
Nhưng cậu Sở đến tìm ông ta làm gì?
Lẽ nào là không hài lòng với kết quả giải quyết hôm nay?
Nghĩ đến tin tức về nhà họ La vừa nhận được, trong lòng Lý Hải Đông chỉ còn lại sợ hãi.
Thần tướng trấn quốc đích thân đến, dù là phúc hay họa thì tập đoàn Lý Thị e là cũng không đỡ nổi.
“Còn ngơ ra đó làm gì? Còn không mau đi mời cậu Sở vào? Không… tôi đích thân đi đón”.
Lý Hải Đông sao mà ngồi yên nổi? Vội vàng đích thân đi đón.
Nhưng ông ta chưa kịp nhấc chân thì cửa văn phòng đã lại lần nữa bị đẩy mở.
“Không cần phiền chủ tịch Lý, tôi đã tự tiện đến rồi”.
Cộp, cộp, cộp.
Cùng với tiếng gậy trúc gõ vào sàn nhà là giọng nói bình tĩnh của Sở Bắc.
Cơ thể Lý Hải Đông run lên, vừa ngẩng đầu thì Sở Bắc đã đứng trước mặt ông ta rồi.
“Cậu… cậu Sở.
Cậu quá bộ đến tập đoàn là vinh hạnh của tôi, cậu gọi tôi Tiểu Lý là được, mau ngồi đi”.
Lý Hải Đông hơi khom lưng, làm động tác mời.
Dù là giọng nói hay hành động đều hèn mọn hết sức.
Mà cảnh tượng ngắn ngủi này khiến cho thư ký nhìn đến mắt chữ A mồm chữ O.
Đến cả Từ Lệ cũng ngơ ra tại chỗ.
Trên gương mặt lộ rõ vẻ không thể tin nổi.
Lý Hải Đông, đường đường là gia chủ của một gia tộc, là chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn Lý Thị, lúc này thế mà lại khúm na khúm núm với một gã mù.
Hơn nữa gã mù này lại còn trẻ như vậy.
Nhưng ở Tân Hải cũng không nghe nói có nhân vật máu mặt nào họ Sở mà?
Chẳng lẽ là người từ tỉnh đến?
Sắc mặt Sở Bắc không đổi, không ngồi xuống mà nhìn vào Từ Lệ ngã trên đất.
“Đây là vợ của Lý Hải Bắc nhỉ? Ừm, xứng đôi đó”.
Một câu nói khiến sắc mặt Lý Hải Đông chợt thay đổi.
Chỉ mong sao đánh chết mụ đàn bà thối tha này.
“Thím còn ngơ ra đó làm gì? Còn không mau cút đi? Nếu không tôi xử luôn cả thím đó”.
Từ Lệ sợ đến run lên, cuống cuồng đứng dậy chạy đi.
Trước khi đi còn không quên nhìn Sở Bắc một cái.
“Cô cũng ra ngoài đi”.
Lý Hải Đông liếc thư ký một cái, đợi đến khi cô ấy đi thì đích thân đóng cửa lại.
“Sở Bắc, mời cậu ngồi, nếu có gì sơ sót thì mong cậu lượng thứ”.
Nhìn Lý Hải Đông cẩn thận từng li từng tí, Sở Bắc lần này không từ chối.
Trực tiếp ngồi vào chỗ của Lý Hải Đông.
“Chủ tịch Lý, chắc ông biết việc tập đoàn Lạc Thị bị chèn ép ác ý nhỉ?”.
Sở Bắc thong dong nói, càng khiến Lý Hải Đông không hiểu ra làm sao.
“Cậu Sở, việc này không liên quan gì đến nhà họ Lý tôi mà, tôi…”.
“Tôi không nói là ông làm”.
Sở Bắc ngắt ngang lời giải thích của Lý Hải Đông.
Lý Hải Đông ngẩn người, sau đó định thần lại: “Cậu Sở, tôi biết rồi.
Cậu yên tâm, tôi sẽ điều tra xem là ai làm ngay, chắc chắn sẽ dốc hết sức, giúp tập đoàn Lạc Thị vượt qua nguy cơ”.
Lý Hải Đông sốt sắng đảm bảo, nói chuyện hơi có vẻ kích động.
Có thể làm việc cho thần tướng trấn quốc, đây là phúc tích được từ kiếp trước đó.
Song, Sở Bắc lại lần nữa lắc đầu.
“Không cần điều tra là ai làm.
Tôi không muốn biết cũng không cần phải biết.
Còn nữa, người ông cần giúp không phải tập đoàn Lạc Thị mà là Lạc Tuyết”.
Lý Hải Đông ngạc nhiên, ngay lập tức hiểu ra.
“Vâng, cậu Sở, tôi nhớ rồi”.
Sở Bắc khẽ gật đầu, rồi đứng dậy.
“Còn một việc nữa…”.
“Cậu Sở yên tâm, tôi chắc chắn sẽ không để lộ thân phận của cậu.
Cô Lạc Tuyết tận tụy, được sự công nhận của tập đoàn Lý Thị, cho nên giúp đỡ riêng cho cô ấy, chỉ vậy thôi”.
Lý Hải Đông vội vàng lên tiếng đảm bảo.
Sở Bắc hài lòng gật đầu, chống gậy trúc đi ra ngoài.
“Tốt lắm! Ông cũng đến xem buổi đấu thầu của Tân Hải đi.
Không cần tiễn nữa”.
Nói xong, bóng dáng Sở Bắc đã biến mất ở chỗ đầu cầu thang.
Còn Lý Hải Đông thì ngẩn ra một lúc, đến khi định thần lại thì chợt mừng như điên.
Ý của cậu Sở chẳng phải là đến buổi đấu thầu sẽ giúp ông ta một tay sao?
Có thần tướng trấn quốc hỗ trợ, nhà họ Lý sắp một bước lên mây rồi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...