Hử?
Phương Chính Quân ngay lập tức cảm thấy có điều gì đó không đúng!
Cũng chính lúc này tên kỹ thuật viên vừa đi gọi người cũng quay trở lại.
Chỉ có điều, sắc mặt rõ ràng hơi khó coi!
"Viện trưởng, Trương Khải...hôm nay ông ta không đến làm việc, cũng không xin nghỉ phép, điện thoại cũng tắt luôn!"
"Bác sĩ Vương cùng khoa nói hôm qua Trương Khải đã đặt chuyến bay ra nước ngoài, e rằng giờ này đã lên máy bay rồi!"
"Cái gì?"
Phương Chính Quân mở to mắt, đầu óc trống rỗng.
Trương Khải bỏ chạy rồi!
Đã lên máy bay ra nước ngoài rồi làm sao bắt được nữa?
Mọi hậu quả sẽ do bệnh viện gánh chịu!
Xong thật rồi, bây giờ mới thực sự là kết thúc.
"Thật sao? Chút phiền phức này còn chưa đến mức khiến ông ta phải tha hương đất khách đâu!”
Giọng nói của Sở Bắc vang lên, giọng điệu bình tĩnh khiến Phương Chính Quân lập tức nhìn thấy một tia hy vọng.
"Sở tiên sinh, ý cậu là......"
Sở Bắc không trả lời, mà chỉ nhìn Thanh Vũ!
Thanh vũ ngay lập tức hiểu ý, ngón tay cô lướt trên bàn phím một lúc.
Màn hình máy tính chuyển màu tối lại.
Có vẻ là một trang web tìm kiếm, nhưng trang toàn bằng tiếng Anh, khiến người khác hoa mắt chóng mặt!
"Số ID của Trương Khải!"
Thanh Vũ nhìn sang Phương Chính Quân, Phương Chính Quân vội vàng yêu cầu đám nhân viên báo số ID của Trương Khải cho cô!
Sau khi thông tin được nhập vào, một bản đồ sẽ xuất hiện trên màn hình.
Một đốm sáng nhẹ nhàng nhảy múa trên bản đồ, dường như ở cách chỗ họ không xa!
"Đây là tung tích của Trương Khải sao? Chẳng lẽ ông ta không ra nước ngoài sao?"
Phương Chính Quân nhìn cảnh này, kinh ngạc không nói nên lời.
Thanh Vũ không ngừng phóng to vị trí điểm sáng, sau đó gọi một cuộc điện thoại!
" Trương Khải, ở quán bar đêm! Mười phút nữa đưa tới bệnh viện thành phố!"
Nói rồi liền cúp điện thoại!
Bầu không khí lập tức im lặng!
Động tác của Thanh Vũ khiến cả đám nhân viên đều ngẩn ra!
Chỉ bằng tên và số chứng minh thư mà có thể nhanh chóng tìm được vị trí của một người như vậy sao?
Kỹ năng như vậy thật là đáng sợ!
Mồ hôi lạnh trên trán Phương Chính Quân túa ra từng đợt!
Ý nghĩ đó lại hiện lên trong đầu!
Người trẻ tuổi này rốt cuộc là ai?
Thời gian chờ đợi luôn mang lại cảm giác dài đằng đẵng.
Suy nghĩ của mỗi người đều khác nhau, chỉ có Sở Bắc ngồi bình thản yên lặng, cũng không có vẻ gì là vội vàng!
Ngay sau đó, một tiếng gõ cửa đột ngột phá vỡ sự yên lặng!
Không đợi Phương Chính Quân mở cửa, cửa phòng giám sát đã bị đẩy ra một cách thô bạo.
Chỉ nhìn thấy bốn người đàn ông lực lưỡng trong bộ vest đen.
Mang theo một chiếc bao tải, bước vào với vẻ mặt vô cảm!
Nhìn chiếc bao tải vẫn vặn vẹo và có tiếng rên rỉ bên trong, ai cũng choáng váng.
Không nói nhưng tất cả đều nghĩ về một khả năng!
Mới chỉ có mấy phút mà Trương Khải đã bị bắt rồi sao?
Đây.
.
.
.
.
.
"Thưa tiên sinh, người đã được đưa tới!"
Bốn người đứng trước mặt Sở Bắc và kính cẩn báo cáo!
"Cảm ơn!"
Sở Bắc vẫy vẫy tay, khi bao tải được mở ra, khuôn mặt sợ hãi của một người đàn ông trung niên lộ ra.
Không ai khác mà chính là Trương Khải.
Lúc này, ông ta kinh hãi trợn trừng mắt mủi, nhưng miệng bị bịt, chỉ có thể phát ra tiếng thút thít!
Và mùi rượu, lẫn với mùi nước hoa kém chất lượng, rất hăng.
Chắc là tên này vẫn còn điên cuồng ăn chơi trước khi bị bắt đi.
"Trương Khải, cậu được lắm, bệnh viện đối xử với cậu đâu có tệ? Đúng là nuôi ong tay áo! Gọi cảnh sát tới đưa tên khốn này đến đồn !"
"Cả đời này, anh chuẩn bị ăn cơm tù đi!"
Trong khi Phương Chính Quân thở phào nhẹ nhõm, thì sự tức giận lại dâng lên trong mắt ông ta.
Mà tất cả những điều này rõ ràng để thể hiện cho Sở Bắc thấy.
"Vâng vâng.
.
.
.
.
."
Những người khác không dám chậm trễ, vừa định làm thì Sở Bắc liền đứng dậy vẫy tay ngăn cản!
"Có vẻ như ông ta không phục, thử nghe xem ông ta nói sao!"
Giọng nói Sở Bắc nghe không rõ là mừng hay là giận!
Lời nói vừa dứt, Thanh Vũ đích thân bước tới và tháo bịt miệng Trương Khải xuống.
"Các người là ai? Các người thế này là bắt cóc, là phạm tội, tôi phải đi kiện các người!"
Miếng giẻ vừa lôi ra, Trương Khải đột nhiên hét lớn một tràng.
Chỉ là lương tâm cắn rứt cùng hoảng sợ trong mắt hắn không thể qua được mắt của Thanh Vũ!
"Viện trưởng, anh phải làm chủ cho tôi.
Mấy người này vô cớ trói tôi lại đây.
Rõ ràng là bắt cóc, rõ ràng không coi anh ra gì!"
Trương Khải thể hiện vẻ bị xúc phạm!
Chỉ lo nịnh bợ, mà không thấy sắc mặt Phương Chính Quân nặng nề, mồ hôi chảy ròng ròng.
"Viện trưởng, anh phải....."
"Im miệng!"
Phương Chính Quân không chịu nổi nữa, tức giận hét lên!
Trương Khải sửng sốt và làm bộ mặt oan uổng!
"Viện trưởng, anh, anh làm sao vậy?"
"Làm sao ư? Cậu còn mặt mũi hỏi tôi có chuyện gì sao?"
Phương Chính Quân nổi điên, thậm chí còn muốn bóp chết ông ta.
"Trương Khải, với tư cách là bác sĩ phụ trách, cậu đã hợp tác với Vương Hổ để đục khoét tài sản và bắt cóc bệnh nhân trong bệnh viện! Cậu, cậu không được chết dễ dàng đâu......"
Ngay khi những lời này nói ra, sắc mặt của Trương Khải lập tức tái nhợt.
Nhưng ông ta vẫn nghiến răng, tự biện bạch cho mình.
"Viện trưởng, tôi bị oan, tôi bị oan mà! Là bọn họ, bọn họ nhất định đã vu oan cho tôi!"
Trương Khải đột nhiên chỉ vào Sở Bắc và nhấn mạnh!
"Viện trưởng, hôm nay tôi đi uống rượu ở bên ngoài, càng không biết Vương Hổ, Chu Hổ gì cả, làm sao có thể bắt cóc bệnh nhân trong bệnh viện?"
"Tôi bị người ta vu oan!"
"Cậu.
.
.
.
.
."
Thấy vậy, phổi của Phương Chính Quân như muốn nổ tung.
Video giám sát rõ ràng, ông ta vẫn còn muốn ngụy biện?
"Tự mình xem đi, đây không phải là cậu thì là ai? Sở tiên sinh làm sao có thể vô duyên vô cớ vu oan cho cậu được?"
Trương Khải nghiến răng nhìn theo hướng ngón tay của Phương Chính Quân.
Vừa nhìn thấy hình ảnh trên màn hình, mắt ông ta lập tức mở to, mồ hôi túa ra trên trán.
"Không thể nào, rõ ràng tôi đã ..."
Trương Khải trong tiềm thức sắp tự nói ra chân tướng, đột nhiên dừng lại.
Ông ta đảo mắt, nhưng vẫn không chịu thừa nhận.
"Viện Trưởng, chắc chắn là có kẻ mạo danh tôi! Tôi thật sự không quen biết Vương Hổ nào cả!"
Trương Khải nói xong, trừng mắt nhìn Sở Bắc, nói một cách kiên quyết.
"Cậu nhóc, có giỏi thì gọi Vương Hổ ra đây đối chất với tôi".
"Bằng không, cậu đang vu khống tôi!"
Phương Chính Quân rối lên, định ngăn cản, nhưng Sở Bắc lại phất tay, ngữ khí kỳ lạ!
"Có thực là ông muốn gặp ông ta?"
"Đương nhiên!"
Ánh mắt Trương Khải lóe lên, khẳng định nói!
Vương Hổ là kẻ nào, làm sao có thể nói gọi tới là tới được?
Chỉ cần đánh chết cũng không thừa nhận, mới có thể có cơ hội xoay chuyển tình thế!
"Cũng được!"
Sở Bắc lắc đầu và quay người đi!
"Thanh Vũ, giúp ông ta đi!"
"Rõ!"
Thanh Vũ đáp lời, lướt tới trước mặt Trương Khải với bóng hình đầy ma mị.
Sát khí trong mắt cô ấy hiện rõ không chút che giấu.
"Cô, cô muốn làm gì?"
Đối diện với ánh mắt của Thanh Vũ, Trương Khải cảm thấy toàn thân ớn lạnh, hít thở cũng vô cùng khó khăn!
Cảm giác Thanh Vũ như một con rắn độc, nếu bị nó cắn một nhát, chắc chắn sẽ chết!
"Đương nhiên là đưa ông đi gặp Vương Hổ!"
Thanh Vũ từng bước tới gần, giọng điệu lạnh như băng.
"Chỉ là Vương Hổ đã chết, cho nên tôi chỉ có thể đưa ông đi gặp ông ta thôi!"
Nói rồi, tay phải làm thành hình con dao, chém nhẹ một phát..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...