Cộc cộc cộc!
Tiếng gậy trúc dần xa, lúc này âm u mù mịt bao phủ người nhà họ La mới chậm rãi tan đi.
Loại cảm giác áp bách khiến người ta run sợ kia cũng dần dần tiêu tán.
“Nhà họ La, tự giải quyết cho tốt!”
Ánh mắt Thanh Vũ lạnh lẽo như băng liếc nhìn mọi người, để lại bảy chữ rồi cũng quay người rời đi!
Toàn bộ phòng khách lặng ngắt như như tờ.
Trên lên tới La Vạn Sơn, dưới xuống tới bảo vệ của nhà họ La, mặc dù thở phào nhẹ nhõm, nhưng tảng đá trong lòng vẫn chưa rơi xuống.
Mặc dù Sở Bắc không ra tay, nhưng muốn tiêu diệt nhà họ La, cũng chỉ trong một suy nghĩ của anh mà thôi.
Ngày mai, còn một ngày, nhất định phải khiến Lạc Tuyết tha thứ cho nhà họ La mới được!
…
Ánh nắng chiếu rọi, vốn là giờ nghỉ trưa, nhưng Lạc Tuyết lại luôn thấp thỏm không yên!
Cô làm việc cả buổi sáng, một phút cũng không nhàn rỗi!
Tập đoàn tài chính nào có thể liên hệ thì đều liên hệ, ngân hàng nào có hợp tác cũng liên hệ hết một lượt.
Vốn muốn vay một khoản tiền, giúp công ty vượt qua nguy cơ trước mắt rồi tính tiếp.
Nhưng kết quả…
Cho dù là các tập đoàn hợp tác trước kia hay là các ngân hàng đang hợp tác.
Dường như chỉ trong vòng một đêm đã thi nhau trở mặt!
Tất cả đều chỉ trả lời bốn chữ, không có cửa đâu!
Cũng có không ít người vừa nghe thấy là nhà họ Lạc đã lập tức cúp máy, không một lý do!
Cả buổi sáng vừa rồi, Lạc Tuyết trải qua trong một lần lại một lần thất vọng.
Sau đó, chậm rãi rơi xuống vực sâu tuyệt vọng!
Rõ ràng, nhà họ Lạc bị nhằm vào rồi!
Nhưng mà, ngay cả người động tay động chân là ai cô cũng không biết!
Nhà họ La! Chỉ sợ không có bản lĩnh lớn đến như vậy.
Vậy còn có thể là ai chứ?
Lạc Tuyết mê mang!
Nhưng cô cũng biết, nếu như không giải quyết tất cả chuyện này thì sẽ bị Lạc Mai chụp tất cả oan uổng lên trên đầu cô!
Hồn bay phách lạc rời khỏi công ty, Lạc Tuyết lái xe chạy đến bệnh viện.
Giây phút này, cũng chỉ có con gái mới có thể an ủi cô phần nào!
Chỉ là, khi cô đẩy cửa phòng bệnh ra, lại lập tức sửng sốt.
Con gái không có ở bên trong?
Chẳng lẽ đi làm kiểm tra rồi?
Lạc Tuyết cũng không nghĩ nhiều, dọn dẹp giường chiếu gọn gàng sạch sẽ.
Chỉ là, chờ một lúc mà vẫn không thấy bóng dáng con gái đâu, trong lòng cô không khỏi cảm thấy lo lắng.
Chẳng lẽ được Sở Bắc dẫn ra ngoài rồi?
Suy nghĩ này vừa nảy ra, đã bị y tá do viện trưởng Phương Chính Quân đặc biệt sắp xếp chăm sóc con gái đẩy cửa vào cắt ngang!
“Tiểu Vũ Tâm, nên đi làm kiểm tra rồi, hả?”
Nhìn thấy giường bệnh rỗng tuếch, y tá cũng mờ mịt!
“Cô Lạc, con gái cô đâu? Nên đi làm kiểm tra rồi!”
Cái gì?
Đối mặt với hỏi thăm, Lạc Tuyết giật mình thon thót, bỗng nhiên có dự cảm xấu.
“Con gái của tôi không đi cùng cô sao? Sở Bắc đâu? Anh ta ở đâu?”
Vừa hỏi câu này ra, y tá lại càng mờ mịt không hiểu!
“Sáng sớm anh Sở đã đi ra ngoài rồi, đến giờ vẫn chưa trở về! Nhưng nửa tiếng trước, Tiểu Vũ Tâm vẫn đang ngủ…”
Ầm ầm!
Một câu nói giống như sấm sét giữa trời quang, nổ vang trên đỉnh đầu Lạc Tuyết!
Không thấy con gái đâu!
Tất cả bận lòng và ràng buộc trong lòng cô lập tức biến mất không còn!
“Tại sao có thể như vậy? Còn không mau đi tìm?”
Lạc Tuyết lập tức cuống cuồng, tông cửa xông ra, nước mắt không thể khống chế mà chảy xuống!
Y tá cũng hoảng hồn, vội vàng tìm kiếm khắp nơi!
Nhưng mà…
Nhà vệ sinh, không có!
Hành lang, không có!
Vườn hoa dưới tầng, cũng không có!
Nơi có thể tìm thì đều tìm cả rồi, nhưng hoàn toàn không thấy bóng dáng của Lạc Vũ Tâm!
“Tiểu Vũ, rốt cuộc con đang ở đâu, con đừng dọa mẹ được không!”
“Cầu xin con, Tiểu Vũ, đợi lát nữa mẹ chơi trốn tìm với con, con đi ra được không!”
Lạc Tuyết ngây người tại chỗ, đã không nhìn ra chút hồng hào nào trên mặt.
Trong tiếng nghẹn ngào, cơ thể lung lay sắp đổ.
Giống như lá liễu cuối thu, chỉ cần khẽ thổi một cái thôi là sẽ bị gió cuốn đi!
Con gái là tất cả của cô!
Nếu như không có con gái bầu bạn, cô thật sự không biết còn có lý do nào để sống tiếp!
Mà y tá kia cũng nhận ra mức độ nghiêm trọng của chuyện này.
Hoàn toàn không dám chậm trễ, vội vàng gọi điện thoại cho viện trưởng!
“Cái gì? Hôm qua ông đây dặn dò cô như thế nào? Y tá chăm sóc đặc biệt như cô làm ăn kiểu gì vậy?”
Phương Chính Quân đang chợp mắt nghỉ ngơi, biết được tin tức, lập tức xù lông.
“Còn phí lời làm gì? Còn không mau chóng đi tìm? Gọi phòng bảo vệ, y tá trực… tất cả những người không có việc gì trong bệnh viện đến cho tôi! Điều tra tất cả camera giám sát cho ông đây!”
“Trong vòng nửa tiếng, nếu không tìm thấy đứa bé thì cút hết đi cho tôi!”
Cúp điện thoại, Phương Chính Quân tỉnh cả ngủ, cực kỳ sốt ruột!
Mặc dù không biết thân phận của Sở Bắc, nhưng chỉ dựa vào thái độ kính nể của lão tiên sinh Triệu Hồi Xuân đối với anh là có thể thấy được rõ ràng!
Nếu không phải như vậy, ông ta cũng không để ý đến một cô bé như vậy.
Nhưng chỉ có thế thôi mà vẫn xảy ra chuyện!
Nếu Sở Bắc tức giận, chắc chắn ông ta không chịu nổi!
Còn bây giờ, chỉ có thể cầu nguyện đứa bé kia không xảy ra chuyện gì!
Chỉ thoáng chốc, Phương Chính Quân vừa ra lệnh, toàn bộ bệnh viện đều tìm kiếm!
Bắt đầu tìm kiếm mỗi một vị trí bên trong phạm vi bệnh viện.
Mà Lạc Tuyết vẫn cứ ngơ ngác ngồi trên giường bệnh, hai mắt trống rỗng.
Chỉ còn nước mắt không thể khống chế được mà tuôn trào!
Đương nhiên, còn chưa đến giây phút cuối cùng, cô vẫn chờ!
Chỉ là, khi một tin tức lại một tin tức xấu truyền đến, cô đã hoàn toàn tuyệt vọng!
Xung quanh bệnh viện, hoàn toàn không thấy tung tích của con gái!
Camera mấu chốt cũng đã bị xử lý, không thu hoạch được gì!
Rất rõ ràng, con gái xảy ra chuyện rồi!
Giống như có một cái búa nặng nện vào trong lòng cô.
Khiến trái tim vốn đã rách nát không chịu nổi vụn vỡ.
Trong tuyệt vọng, thậm chí cô còn không biết tìm ai dốc bầu tâm sự, cũng không có ai an ủi!
Nhưng cuối cùng vẫn bấm số điện thoại của Sở Bắc!
Dù sao Sở Bắc cũng là bố của Tiểu Vũ, anh có quyền biết sự thật!
“Tiểu Tuyết, sao vậy?”
Rất nhanh điện thoại đã kết nối, giọng nói dịu dàng của Sở Bắc truyền đến!
“Anh ở đâu? Tiểu Vũ xảy ra chuyện rồi, anh có biết hay không?”
Giọng điệu của Lạc Tuyết rất bình tĩnh, thậm chí bình tĩnh đến mức quá đáng!
“Tiểu Tuyết, anh ở bên ngoài, em đừng vội, anh…”
“Tiểu Vũ không rõ sống chết, sao tôi có thể không vội?”
Sở Bắc muốn giải thích, nhưng dường như đã đốt cháy kiềm nén trong đáy lòng Lạc Tuyết.
Thông qua ống nghe điện thoại di động, giọng nói cuồng loạn trở lên khàn khàn.
“Anh biết những năm này tôi sống như thế nào không? Anh biết Tiểu Vũ có ý nghĩa gì đối với tôi không?”
“Anh không biết, anh cái gì cũng không biết!”
“Anh chính là kẻ hèn nhát, anh chính là đồ vô dụng!”
“Anh không xứng làm bố của Tiểu Vũ, anh không xứng!”
“Năm năm trước tôi không nên cứu anh!”
“Sở Bắc, tôi hận anh!”
Giờ phút này, căm giận và tuyệt vọng vô tận hoàn toàn bộc phát!
Lạc Tuyết giống như sư tử cái đánh mất con non, đang cất những tiếng gầm cuối cùng.
Đau thương đến tê liệt!
Lòng của cô đã dần dần chết đi!
“Tiểu Tuyết, em nghe anh giải thích…”
Tút tút tút!
Nhìn điện thoại bị cúp ngang, Sở Bắc hơi ngẩn ra, vẻ mặt phức tạp.
Muốn gọi lại để giải thích, nhưng trong lòng giãy giụa, bối rối phức tạp.
Ngón tay đặt trên màn hình, nhưng cuối cùng cũng không ấn xuống.
Đây mới là lời nói từ đáy lòng Lạc Tuyết, năm năm yêu nhầm, cô đã phải chịu đựng quá nhiều.
Mà Sở Bắc cũng nợ cô quá nhiều!
Là Thần Tướng Trấn Quốc, trên vai Sở Bắc gánh vác an nguy của cả quốc gia!
Gánh vác tính mạng sống chết của hàng triệu đại quân dưới trướng!
Gánh vác mạch máu quan trọng của Long Quốc!
Mà trên vai Lạc Tuyết gánh vác con gái, gánh vác cái nhà này!
Chẳng lẽ thứ Sở Bắc phải gánh vác nhiều hơn Lạc Tuyết sao?
Có lẽ chưa hẳn là vậy!
Bởi vì con gái và gia đình chính là tất cả của cô!
Mà trong nháy mắt, tất cả những điều này đã sụp đổ!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...