Chiến Thần Sở Bắc


Tên lưu manh kia hung ác rống lên, đưa tay muốn cướp điện thoại di động trong tay Sở Bắc.

“Sở Bắc, cẩn thận!”
Lạc Tuyết nhìn thấy cảnh này thì giật nảy mình, vội vàng nhắc nhở.

Nhưng đúng lúc này, Sở Bắc giơ gậy trúc trong tay lên, hung hăng đập vào cánh tay tên lưu manh kia.

“A!”
Tên lưu manh kia vốn đang cười gằn đưa tay về phía điện thoại di động trong tay Sở Bắc, lúc này đột nhiên bị Sở Bắc dùng gậy trúc đập cho một phát, lập tức hét lên thảm thiết, tỏ vẻ đau đớn ngồi chồm hổm trên mặt đất kêu rên.

Thanh niên áo đỏ thấy cảnh này, sắc mặt lập tức thay đổi.

Trong mấy người bọn họ, tên lưu manh này cũng được coi là có bản lĩnh cao cường, tương đối biết đánh nhau.

Nhưng mà, đối phương có bản lĩnh như vậy, thế mà lại bị Sở Bắc dễ dàng đánh bại, quả thật không thể tin nổi.

Nhìn tên lưu manh ngồi dưới đất kêu rên liên tục, ánh mắt thanh niên áo đỏ nhìn Sở Bắc lập tức trở nên nham hiểm.

“Nhóc con! Mày dám đánh người của ông đây? Có phải chán sống rồi hay không?”
Nghe thấy lời của thanh niên áo đỏ, Sở Bắc lắc đầu.

“Tao nói rồi, vừa rồi tao đã cho bọn mày cơ hội, nhưng bọn mày không biết trân trọng, bây giờ, bọn mày phải hứng chịu cơn giận của tao”.

“Cơn giận của mày?”
Thanh niên áo đỏ giận quá hóa cười, hừ lạnh một tiếng: “Đánh anh em của ông đây, lại còn dám lên tiếng uy hiếp ông đây, mày quả nhiên rất ngông cuồng!”
Nói đến đây, thanh niên áo đỏ đột nhiên nở nụ cười lạnh lùng, trong mắt hắn ta lộ vẻ tàn nhẫn.


“Chỉ là không biết, thực lực của mày có lợi hại giống như sự ngông cuồng này của mày hay không!”
Nói xong, hắn ta giơ tay lên, ra hiệu với mấy tên lưu manh sau lưng.

Ngay sau đó, chỉ thấy mấy tên lưu manh này đều vô cùng ăn ý gật đầu, sau đó bọn họ cùng nhau tiến lên, xông về phía Sở Bắc.

“Sở Bắc, anh cẩn thận chút, những người này đều là dân liều mạng!”
Lạc Tuyết thấy vậy thì lo lắng nhắc nhở.

Sở Bắc mỉm cười, xua tay an ủi: “Yên tâm đi, mấy tên tôm tép nhãi nhép mà thôi, còn chưa xứng được anh để ý tới”.

Nói xong, anh cũng xông về phía mấy tên lưu manh.

“Con mẹ nó, các anh em! Nhóc con này đủ ngông cuồng! Ra tay thật ác cho tao!”
Một tên trong đám lưu manh nhìn thấy Sở Bắc lại chủ động xông về phía bọn họ, lập tức gầm lên giận dữ, trên khuôn mặt lộ đầy tàn ác độc địa.

Thật ra không cần hắn ta nói, mấy tên lưu manh còn lại cũng tức giận ra tay độc ác với Sở Bắc.

Sở Bắc vốn còn muốn giơ cao đánh khẽ, nhưng giờ phút này, anh cảm thấy sát ý lạnh lẽo từ trên người mấy tên lưu manh, trong lòng lập tức gạt đi suy nghĩ nương tay.

Anh giơ gậy trúc trong tay lên, không ngừng gõ xuống.

Mỗi khi gậy trúc của anh vung ra thì sẽ có một tên lưu manh kêu thảm thiết ngã xuống mặt đất, đã mất đi khả năng hành động.

Chưa đầy ba mươi giây, chỉ thấy mấy tên lưu manh vốn hung hăng hùng hổ đều ngã xuống mặt đất kêu rên thảm thiết.

Mà Sở Bắc là người trong cuộc, nhưng trên mặt vẫn không mảy may dao động, vẫn là dáng vẻ nhẹ như gió mây.

Thanh niên áo đỏ thấy cảnh này, sắc mặt âm trầm đến cực điểm.

Trong ánh mắt hắn ta nhìn Sở Bắc cũng lộ ra sợ sệt.

Nhưng mà, chút tôn nghiêm cuối cùng còn sót lại trong lòng khiến hắn ta chống đỡ không quỳ xuống cầu xin Sở Bắc.

Sở Bắc không để ý mấy tên lưu manh nằm dưới đất, mà đưa mặt về phía thanh niên áo đỏ.

“Đàn em của mày đều nằm ở đây, có phải bây giờ đến lượt mày rồi không?”
Nghe thấy lời của Sở Bắc, sắc mặt thanh niên áo đỏ đột nhiên thay đổi.

Nhất là khi hắn ta nhìn thấy tình trạng thê thảm của mấy tên lưu manh, trong lòng chợt run lên bần bật.

Hắn ta cắn răng, nhìn Sở Bắc, trên mặt nặn ra nụ cười vui vẻ.

“Ừ thì, hôm nay tao nể mặt mày, Dương Ân nợ tiền bọn tao, hôm khác bọn tao sẽ đòi, chuyện hôm nay coi như xóa bỏ, mày xem thế nào?”
Xóa bỏ?
Sở Bắc cười nhạt, chỉ vào cửa hàng đồ chơi lộn xộn.

“Bọn mày đập cửa hàng của vợ tao thành thế này, giờ lại muốn rời đi như vậy, nghĩ êm quá nhỉ?”
Sắc mặt thanh niên áo đỏ cứng lại, thoáng nhìn cửa hàng đồ chơi, trong lòng hối hận xanh ruột.


Nếu sớm biết Sở Bắc không dễ chọc vào như vậy, đánh chết hắn ta cũng không để những tên lưu manh này đập phá cửa hàng.

Bây giờ, hắn ta đã là đâm lao phải theo lao rồi.

Dương Ân ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này lập tức sợ ngây người.

Dù thế nào cậu ta cũng không ngờ, Sở Bắc bình thường trông khúm na khúm núm, không thích nói chuyện, thế mà lại lợi hại như vậy.

Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, cậu ta quả thật không thể nào tin nổi tất cả những gì trước mắt đều là Sở Bắc làm.

Phải biết, Sở Bắc chỉ là một tên mù lòa mà thôi.

Một tên mù lòa lợi hại như vậy, điều này khiến cậu ta thật sự khó mà giải thích được.

Nhưng ngay sau đó, thoáng nhìn mấy tên lưu manh nằm dưới đất, con ngươi của cậu ta đảo một vòng, sau đó lớn tiếng gào với thanh niên áo đỏ.

“Có nhìn thấy không? Anh ta chính là chồng của chị họ tôi, nếu như sau này anh còn muốn tìm tôi đòi tiền, tôi sẽ bảo anh rể tôi xử lý các anh!”
Thanh niên áo đỏ thay đổi sắc mặt, hắn ta không ngờ Dương Ân lại vô sỉ như vậy.

Nhưng có một điều Dương Ân nói không sai, Sở Bắc là anh rể của cậu ta, nếu như Sở Bắc thật sự muốn che chở Dương Ân, hắn ta cũng không có cách nào.

Nếu đã như vậy, còn không bằng bán cho Sở Bắc một ân tình.

Nghĩ đến đây, hắn ta tỏ vẻ nịnh nọt nhìn Sở Bắc, nói: “Nếu Dương Ân đã là em họ của mày, vậy nợ nần giữa tao và cậu ta xóa bỏ”.

Dương Ân nghe vậy, trong lòng vui mừng khôn xiết.

Vừa rồi cậu ta cũng chỉ ôm ngựa chết coi như ngựa sống, nhưng cậu ta không ngờ một chiêu này lại có hiệu quả như vậy.

Cậu ta thoáng nhìn Sở Bắc, lần đầu tiên cảm thấy Sở Bắc trông thuận mắt như vậy.

Nhưng mà, không đợi cậu ta vui vẻ bao lâu, Sở Bắc lại lắc đầu, nói một câu khiến cậu ta sụp đổ.

“Cậu ta là cậu ta, tôi là tôi, tranh chấp giữa các anh tự các anh giải quyết, tôi sẽ không nhúng tay vào”.


Thanh niên áo đỏ sửng sốt, ngay sau đó cũng hiểu rõ.

Xem ra, quan hệ giữa Dương Ân và người anh rể này cũng không được tốt lắm.

Nếu không, Sở Bắc cũng không nói lời như vậy.

Nghĩ đến đây, hắn ta nhìn Dương Ân với ánh mắt không tốt.

Dương Ân thấy vậy, trong lòng chợt run lên, sắc mặt cũng trở nên khó coi.

Cậu ta không ngờ Sở Bắc lại không hề nể tình như vậy.

“Sở Bắc, anh…”
Càng nghĩ càng giận, cậu ta nhìn Sở Bắc, nói một câu như vậy.

Nhưng đúng lúc này, Sở Bắc lại lên tiếng trước.

“Dương Ân, hôm nay là cậu dẫn bọn họ đến, chuyện phá cửa hàng này, cậu cũng có phần”.

Sắc mặt Dương Ân đột nhiên thay đổi, vội vàng lớn tiếng cãi chày cãi cối.

“Sở Bắc, anh phải tin tưởng tôi, mặc dù tôi dẫn bọn họ đến, nhưng hoàn toàn không bảo bọn họ đập phá cửa hàng, tất cả đều là bọn họ tự quyết định, không hề liên quan đến tôi”.

Bốp!
Cậu ta vừa dứt lời, thanh niên áo đỏ đã chớp nhoáng vọt đến trước mặt cậu ta, hung hăng tát một phát vào mặt cậu ta..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui