Chiến Thần Sở Bắc


“Sếp Dư, sao cậu lại đến đây?”
Thôi Viễn Sơn nở nụ cười nịnh nọt chủ động bước đến chỗ một người đàn ông trung niên đeo kính đứng đầu rồi giơ tay ra.

Người đàn ông trung niên tên là Dư Hướng Quân, là phó tổng giám đốc tập đoàn Bắc Dã, trong tay nắm giữ quyền lực lớn nhất.

Lúc đầu ông ta bước lên chiếc thuyền tập đoàn Bắc Dã này đã từng không ít lần riêng tư mời Dư Hướng Quân ăn cơm.

Hơn nữa để mở rộng mối quan hệ, ông ta đã tiêu tốn không ít tiền cho Dư Hướng Quân mới khiến đối phương đồng ý hợp tác với tập đoàn Thôi Thị.

Cũng chính vì nguyên nhân này mà vừa rồi ông ta mới không hề do dự đồng ý yêu cầu cá cược với Sở Bắc.

Vì ông ta nghĩ ông ta có chỗ dựa vững chắc là Dư Hướng Quân ở tập đoàn Bắc Dã, không cần phải sợ Sở Bắc.

Thế nhưng ông ta không ngờ Dư Hướng Quân lại tỏ ra cực kỳ lạnh nhạt với sự nhiệt tình của mình.

Chỉ thấy Dư Hướng Quân không chỉ không bắt tay với mình mà ngược lại chắp hai tay ra sau lưng.

Câu nói tiếp theo của Dư Hướng Quân khiến nụ cười trên môi ông ta trở nên cứng đờ.

“Sếp Thôi, ông đang làm gì thế? Hình như tôi không quen với ông mà nhỉ”.

Nghe Dư Hướng Quân nói thế, sắc mặt Thôi Viễn Sơn thay đổi.

“Sếp, sếp Dư, cậu nói cái gì? Tôi không hiểu ý của cậu”.


Thôi Viễn Sơn thấp thỏm hỏi.

“Lẽ nào lời tôi nói vẫn không thể hiểu được sao?”
Dư Hướng Quân lạnh nhạt cười nói: “Vậy tôi nói lại lần nữa, ông nghe cho rõ đây, Dư Hướng Quân tôi là phó tổng giám đốc tập đoàn Bắc Dã, không có bất kỳ quan hệ gì với Thôi Viễn Sơn ông cả, bây giờ ông nghe hiểu rồi chứ?”
Lời của Dư Hướng Quân cứ như một con dao mũi nhọn đâm thẳng vào tim Thôi Viễn Sơn.

Ông ta ngơ ngác nhìn Dư Hướng Quân, ánh mắt hiện lên vẻ không thể tin được.

Ông ta không ngờ Dư Hướng Quân ban đầu còn xưng anh gọi em nói ông ta, hôm nay lại như biến thành người khác thế mà lại nói được mấy lời này.

Đúng lúc này Thôi Hạo ở một bên không nhìn nổi nữa, bước lên trước, sầm mặt nhìn Dư Hướng Quân.

“Sếp Dư, những lời ông vừa nói là sao? Ông nói lại một lần nữa với tôi được không?”
Thôi Hạo sầm mặt nhìn Dư Hướng Quân hỏi.

Nghe Thôi Hạo nói thế, sắc mặt Dư Hướng Quân trở nên u ám.

“Những lời tôi vừa nói vẫn chưa đủ để hiểu sao? Không gì không thể nói, hôm nay tôi đến đây là có chuyện muốn thông báo với các cậu”.

Thông báo?
Thôi Hạo lo lắng, đột nhiên lại có cảm giác không lành.

Hắn ta đè nén sự bất an trong lòng mình hỏi: “Chuyện gì?”
Dư Hướng Quân hít sâu một hơi trầm giọng nói: “Bắt đầu từ bây giờ, hợp tác giữa tập đoàn Bắc Dã và tập đoàn Thôi Thị chính thức bị hủy bỏ”.

Nghe Dư Hướng Quân nói thế, không chỉ Thôi Hạo mà hầu như mọi người đều trợn to mắt.

Trong mắt họ đầy vẻ không thể tin được.

Họ không ngờ Dư Hướng Quân đến đây là để thông báo chuyện này.

Nghĩ đến ván cược lúc nãy của Sở Bắc và Thôi Viễn Sơn, mọi người đều dời ánh nhìn sang Sở Bắc.

Ban đầu họ cứ nghĩ Sở Bắc chỉ là một tên mù không nhìn thấy mà thôi, không cần phải sợ gì.

Nhưng bây giờ ánh mắt họ nhìn Sở Bắc lại hiện lên vẻ kiêng dè và sợ hãi.

Phải biết Dư Hướng Quân là phó tổng giám đốc tập đoàn Bắc Dã.

Mặc dù chỉ là phó tổng giám đốc nhưng quyền lực trong tay không phải là thứ người thường có thể tưởng tượng được.

Họ không ngờ Sở Bắc lại có thể lặng lẽ chi phối ý tứ của Dư Hướng Bắc.


Thôi Viễn Sơn trợn to mắt, không thể tin nhìn Dư Hướng Quân hỏi: “Sếp Dư, chúng ta đã bàn bạc xong chuyện hai bên hợp tác vào trước đó rồi, bây giờ cậu lật lọng e là không ổn nhỉ?”
“Không có gì không ổn cả”.

Dư Hương Quân lắc đầu nói: “Trước khi ký hợp đồng, tôi có quyền đơn phương chấm dứt hợp tác giữa chúng ta, ngoài ra tôi phải nói rõ một điều với ông, hôm nay tôi đến đây là để thông báo cho các ông chứ không phải nghe các ông chất vấn”.

https://vietwriter.vn/
Nghe Dư Hướng Quân nói thế, sắc mặt Thôi Viễn Sơn trở nên khó coi.

Thôi Hạo ở một bên tức giận hỏi: “Sếp Dư, ông lấy được nhiều lợi ích từ nhà họ Thôi như thế rồi, bây giờ lại muốn nuốt lời, trên đời này làm gì có chuyện tốt như thế?”
Gương mặt vốn dĩ lạnh nhạt của Dư Hướng Quân lập tức đổi sắc khi nghe Thôi Hạo nói thế.

“Thôi Hạo, cậu đừng ngậm máu phun người, tôi nhận lợi ích từ nhà họ Thôi các cậu bao giờ, tôi lại không biết đấy”.

Nhưng mặc dù ngoài mặt ông ta nói thế nhưng trong lòng lại cực kỳ hoảng sợ.

Vì Thôi Hạo nói không sai, đúng là ông ta có nhận lợi ích từ nhà họ Thôi.

Hơn nữa lúc đầu ông ta cũng đã đồng ý tạo điều kiện thuận lợi cho hợp tác với tập đoàn Bắc Dã cho nhà họ Thôi.

Nhưng bây giờ nhà họ Thôi đắc tội với người không nên đắc tội, dù ông ta có muốn nói giúp nhà họ Thôi cũng không được.

Bây giờ điều duy nhất ông ta nghĩ đến là xóa sạch mọi quan hệ với nhà họ Thôi.

Nhưng ông ta không ngờ Thôi Hạo lại chất vấn ông ta trước mặt mọi người như vậy.

“Hừ! Họ Dư kia, ông đây đã lường trước ông chẳng phải là người tốt lành gì, cũng may ban đầu ông đây giữ lại một chiêu, nếu không hôm nay đã bị ông giở trò thật rồi”.

Thôi Hạo cười mỉa một tiếng, sau đó lấy điện thoại ra lật tìm một đoạn video trong điện thoại mở ra cho mọi người xem.

Trong video chính là cảnh Thôi Viễn Sơn mời Dư Hướng Quân ăn cơm, hơn nữa trong lúc ăn cơm, Thôi Viễn Sơn còn nhét không ít tiền cho Dư Hướng Quân.


Nhìn thấy cảnh tượng này, Dư Hướng Quân run rẩy, sắc mặt trở nên trắng bệch.

Sau đó ông ta quay phắt người lại quỳ xuống trước mặt một thanh niên ở đằng sau ông ta trong ánh mắt hoảng hốt.

“Sếp tổng, tôi sai rồi, tôi cũng nhất thời hồ đồ mới làm ra chuyện như vậy, xin cậu tha cho tôi một lần, sau này tôi không dám nữa”.

Thấy thế mọi người đều sững sờ.

Ngay cả mấy người Thôi Hạo và Thôi Viễn Sơn cũng khó hiểu nhìn Dư Hướng Quân, ánh mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.

Dư Hướng Quân không phải là phó tổng giám đốc tập đoàn Bắc Dã sao? Nhưng tại sao bây giờ ông ta lại cầu xin tha với một thanh niên trông có vẻ trẻ hơn ông ta rất nhiều?
Hơn nữa ông ta còn gọi thanh niên đó là sếp tổng.

Lẽ nào thanh niên trước mặt này là tổng giám đốc tập đoàn Bắc Dã sao?
Nhưng làm sao có thể?
Ngay khi mọi người đều cảm thấy tò mò về thân phận của thanh niên, thanh niên lại nói.

Chỉ thấy anh lạnh nhạt nhìn Dư Hướng Quân nói: “Thân là phó tổng giám đốc tập đoàn Bắc Dã mà ông có thể làm ra chuyện này, quả thật khiến tôi cảm thấy cực kỳ bất ngờ”.

Nghe thanh niên nói, Dư Hướng Quân càng hốt hoảng hơn.

“Sếp tổng, tôi biết lỗi rồi, cầu xin cậu cho tôi một cơ hội, sau này tôi sẽ không tái phạm nữa”.

Ông ta vừa nói xong, thanh niên bỗng cười nhạo một tiếng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui