Chiến Thần Sở Bắc


Đúng lúc này, Sở Bắc chợt xuất hiện ở cổng.

Anh không dừng bước mà đi thẳng về phía chiếc Bentley.

Dương Ân thấy thế thì biến sắc mặt rồi gào ầm lên.

“Tên mù kia, đứng lại ngay!”
Nghe thấy thế, Sở Bắc dừng bước rồi ngoái lại nhìn Dương Ân.

“Có chuyện gì thế?”
Dương Ân cười lạnh nói: “Anh có biết mình suýt nữa đã đâm vào chiếc Bentley của người ta không? Xe này mấy triệu đấy, làm xước xát rồi thì anh có đền nổi không?”
Sở Bắc nghe thấy thế thì bình thản nói: “Có phải xe của cậu đâu, làm gì mà cuống lên thế?”
Dương Ân đang sẵn cơn tức, bị Sở Bắc nói vậy thì càng cay cú hơn.

“Anh!”
Cậu ta run tay chỉ vào Sở Bắc, nhưng ấp úng mãi không nói nên câu.

Chu Lệ thấy thế thì cũng cáu, bà ta chỉ vào mặt Sở Bắc rồi mắng nhiếc.

“Thằng ăn hại này! Tiểu Ân chỉ có ý tốt nhắc nhở mày thôi, mà mày lại nói thế với nó à? Lương tâm của mày bị chó tha rồi hay sao?’
Sở Bắc thờ ơ hỏi lại: “Là cậu ta lo chuyện bao đồng, chứ tôi có khiến cậu ta nhắc đâu.

Vả lại, tôi cũng không cần cậu ta nhắc gì hết”.

“Mày!”
Chu Lệ nhìn Sở Bắc mà tức phát điên.

Sau đó, bà ta lại chuyển hướng sang Chu Cầm.


“Chị, chị thấy chưa, tốt xấu gì thì em cũng là dì bên vợ của nó, mà nó tỏ thái độ với em thế đấy, đúng là không coi ai ra gì!”
Dứt lời, bà ta đắc ý nhìn Sở Bắc.

Trước đó, chỉ cần bà ta đổ tội cho Sở Bắc là Chu Cầm sẽ đứng về phía bà ta ngay.

Song, lần này, Chu Lệ chờ mãi mà không thấy Chu Cầm nói gì đỡ cho mình.

Chu Lệ nghi hoặc ngoái lại nhìn Chu Cầm.

Nhưng khi bà ta nhìn thấy dáng vẻ lúc này của chị mình thì lập tức ngẩn ra.

Hiện giờ, Chu Cầm đang nhìn Sở Bắc với một vẻ mặt rất lạ.

Đây không phải ánh mắt trách móc, mà là vẻ tò mò và chờ mong.

Chu Lệ chột dạ, chợt có một dự cảm không lành.

“Chị, chị sao thế?”
Chu Lệ hít sâu một hơi rồi hỏi.

Chu Cầm hoàn hồn lại, không để ý đến Chu Lệ, mà sáng mắt lên nhìn Sở Bắc rồi quan tâm hỏi han.

“Sở Bắc, cậu nói cho tôi biết, chiếc xe sang này là của ai?”
Dương Ân và Chu Lệ ở cạnh đó nghe thấy thế thì cũng sững người.

Ngay sau đó, Dương Ân là người phản ứng lại đầu tiên rồi cười phụt ra.

“Bác, cần gì phải hỏi ạ? Chắc chắn là của nhà hàng xóm giàu có nào đó rồi, nhưng người này cũng thật là, không đỗ xe trước cửa nhà mình mà lại trèo sang nhà hàng xóm”.

Chu Lệ ở bên cạnh cũng phụ hoạ thêm: “Đúng đấy chị, Tiểu Ân nói không sai đâu.

Chiếc xe này đắt lắm, chúng ta phải cẩn thận, nhỡ làm xước xát gì rồi người ta đòi đền tiền là chết dở đấy”.

Chu Cầm chỉ liếc hai mẹ con đó một cái rồi lại quay sang nhìn Sở Bắc.

“Sở Bắc, cậu nói cho tôi biết đi”.

Dương Ân và Chu Lệ lập tức nhăn mặt.

Hai mẹ con họ vừa phân tích rõ ràng rồi, sao Chu Cầm không để ý, mà cứ nhìn Sở Bắc rồi hỏi làm gì?
Họ vừa định lên tiếng thì Sở Bắc đã nói trước.

“Là của tôi”.

Cái gì!
Nghe thấy thế, không chỉ có Chu Cầm mà cả hai mẹ con Dương Ân cũng đều trợn tròn mắt với vẻ khó tin.

Chu Cầm định thần lại trước tiên rồi kích động nói: “Sở Bắc, cậu đừng lừa tôi, có đúng xe này là của cậu không?”
Sở Bắc gật đầu.


“Bà thấy tôi có cần lừa bà không?”
Sau khi nhận được đáp án từ Sở Bắc, Chu Cầm lập tức nhảy nhót.

“Có xe rồi, nhà ta có xe rồi! Vui quá đi mất!”
Càng nhìn chiếc xe ấy, Chu Cầm càng thấy kích động.

Thậm chí, lúc này bà ta còn thấy Sở Bắc thuận mắt hơn rất nhiều.

Nhưng đúng lúc này, lại có một giọng nói không thức thời vang lên.

“Hừ, bác, bác nghe anh ta chém gió làm gì? Cháu vừa lên mạng tra rồi, để lăn bánh được chiếc xe này thì ít nhất cũng phải mất hai triệu năm trăm nghìn, bác nghĩ người như Sở Bắc có mua nổi không?”
Người lên tiếng là Dương Ân, lúc này cậu ta đang có vẻ rất coi thường nhìn Sở Bắc.

“Đúng đấy chị, em cũng không ngờ Sở Bắc lại khoác lác ghê thế đấy.

Chị đừng tin lời nó, loại mù loà như nó thì làm sao mua được chiếc xe này?”
Chu Lệ cất giọng cay độc.

Nghe thấy thế, Chu Cầm cau mày vì bị dội cho một gáo nước lạnh.

Bà ta ngẩng lên nhìn Sở Bắc rồi nghiêm giọng hỏi: “Sở Bắc, cậu nói thật đi, có đúng là xe của cậu không?”
Sở Bắc gật đầu.

“Nếu các người không tin thì cứ đi hỏi Tiểu Tuyết, cô ấy đang cầm chìa khoá xe”.

Dương Ân nghe thấy thế thì cười lạnh.

“Kinh rồi! Để tôi đi gọi chị ấy, hôm nay tôi sẽ vạch trần bộ mặt dối trá của anh”.

Nói rồi, cậu ta quay người đi ngay.

Nhưng đúng lúc này, Lạc Tuyết đã đi ra.

“Tiểu Ân, không phiền cậu gọi, tôi ra rồi đây, có gì thì nói đi”.

Lạc Tuyết nhìn Dương Ân với vẻ coi thường rồi thờ ơ nói.


Thấy Lạc Tuyết đi ra, Dương Ân hớn hở nói: “Tiểu Tuyết, chị kiếm được một ông chồng thích ba hoa rồi, anh ta chém gió thành bão luôn đấy”.

Lạc Tuyết bực mình hỏi: “Cậu nói tôi nghe xem anh ấy chém gió chuyện gì?”
Dương Ân hít sâu một hơi rồi chỉ vào chiếc Bentley ở bên cạnh rồi cười lạnh nói: “Sở Bắc nói đấy là xe của anh ta, đúng là nực cười, sao anh ta có thể mua được chiếc xe sang ấy chứ?”
Nghe thấy thế, Lạc Tuyết liếc nhìn chiếc Bentley rồi lại nhìn Sở Bắc.

Sau đó, cô đi về phía Dương Ân rồi nói một câu khiến cậu ta tức suýt hộc máu.

“Ngại quá, nhưng anh ấy không chém gió đâu, xe của anh ấy thật đấy”.

Cái gì?
Dương Ân trợn tròn mắt, rồi nhìn Lạc Tuyết với vẻ khó tin.

Một lúc lâu sau, cậu ta mới hoàn hồn.

“Tiểu Tuyết, chị đang nói linh tinh gì thế? Một mình Sở Bắc khoác lác chưa đủ hay sao mà chị còn hùa theo?”
Hùa theo?
Lạc Tuyết lắc đầu, ánh mắt càng thêm vẻ khinh bỉ.

Cô chỉ vào chiếc Bentley rồi nói: “Sở Bắc đã mua chiếc xe này tặng tôi, cậu có ý kiến gì ư?”
Dứt lời, không chờ Dương Ân lên tiếng, Lạc Tuyết đã đi về phía chiếc Bentley.

Sau đó, cô lấy chìa khoá ra, trên đó còn có biểu tượng của hãng xe.

Mọi người đều thấy Lạc Tuyết giơ chiếc chìa khoá về phía xe rồi ấn nút.

Đúng lúc này, cửa xe đã mở..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui