Chu Cầm và Lạc Tuyết nhìn nhau, cảm thấy hơi khó xử.
Sau những gì mà hai mẹ con Dương Ân đã làm, dù Sở Bắc có đuổi cùng giết tận cũng không hề quá đáng.
Nhưng dẫu sao Chu Lệ cũng là em gái của Chu Cầm.
Mối quan hệ máu mủ này không thể cắt đứt được.
“Sở Bắc, tôi thấy hay bỏ qua đi, dẫu sao cậu với Tiểu Tuyết cũng chưa làm sao cả”.
Chu Cầm suy nghĩ một lát rồi vẫn mềm lòng.
Lạc Tuyết thở dài rồi kéo ống tay áo Sở Bắc: “Nghe lời mẹ đi, không thì cũng chẳng còn cách nào hay hơn”.
“Đúng đúng, Sở Bắc, dì xin lỗi cháu, thật lòng xin lỗi! Chuyện hôm nay, mình xí xoá nhé!”
“Người một nhà cả mà!”
Chu Lệ lập tức gió chiều nào theo chiều ấy, còn lời xin lỗi của bà ta thì không có một chút thành ý nào.
“Được, mọi người tự giải quyết với nhau đi!”
Sở Bắc lắc đầu rồi quay mặt đi.
Vừa nhìn là anh biết hai mẹ con nhà này không chịu an phận rồi.
Lần này anh tha cho họ, chỉ e lần sau họ còn quá quắt hơn.
Sở Bắc cũng chỉ nhắc nhở vậy thôi, nếu họ không biết hối cải thì đừng trách anh là ác.
“Được được, mẹ con dì sẽ tự lo liệu, giờ nhà dì về đây, không làm phiền mọi người nữa”.
Chu Lệ tươi cười, song ánh mắt vẫn có vẻ căm hận.
Bà ta đỡ con mình đang mềm như sợi bún lên rồi rời đi.
Chu Cầm thấy thế thì do dự một chút rồi đuổi theo.
Chẳng mấy chốc, căn phòng vốn đông đúc chỉ còn lại Sở Bắc, Lạc Tuyết và Long Tam.
Dù mọi chuyện đã được giải quyết xong, nhưng chưa được Sở Bắc cho phép thì Long Tam chưa dám về.
“Việc tôi giao, anh đã tra xong chưa?”
Long Tam ngẩn người rồi cúi xuống giải thích.
“Cậu Sở, có một chút manh mối rồi, nếu có tiến triển hơn thì tôi sẽ báo cho cậu ngay”.
“Anh vất vả rồi!”
Sở Bắc gật đầu, sau đó đưa Lạc Tuyết đến nhà trẻ đón con luôn.
Thấy Sở Bắc rời đi, Long Tam mới thở phào một hơi.
Lưng gã đã ướt đẫm mồ hôi.
…
“Em muốn hỏi gì thì hỏi đi, nhịn là khó chịu lắm đấy”.
Sở Bắc và Lạc Tuyết bắt taxi, thấy cô do dự định lên tiếng mấy lần nhưng lại thôi, Sở Bắc quyết định phá tan bầu không khí yên lặng.
“Tôi…”
Lạc Tuyết bần thần, định hỏi nhưng lại thôi.
Mãi sau đó, cô mới nói: “Tại sao?”
Tài xế taxi nghe thấy vậy thì không hiểu ra làm sao, chỉ có Sở Bắc là rõ như ban ngày.
Anh chỉ lắc đầu, mà không trả lời rõ ràng.
“Không có gì, giờ chưa phải lúc, rồi có một ngày em sẽ biết thôi”.
Sở Bắc cất giọng dịu dàng.
Không phải anh muốn giấu Lạc Tuyết, mà có nhiều chuyện khá phức tạp, giờ để cô biết chưa chắc đã tốt.
“Ừm!”, dù có rất nhiều nghi vấn, nhưng Lạc Tuyết cũng không hỏi nữa.
Một lát sau, Sở Bắc chợt nhớ tới chuyện gì đó.
“À, mai mình đi mua xe đi, chứ cứ gọi taxi cũng bất tiện”.
Hả?
Lạc Tuyết ngây người rồi cười khổ lắc đầu.
“Hay thôi đi! Dù chúng ta có ba trăm nghìn, nhưng mở cửa hàng cần nhiều chi phí lắm, chuyện xe cộ để sau đã”.
Sở Bắc cười nói: “Tiền mở cửa hàng em không phải lo, chứ giao cho anh.
Ba trăm nghìn có thể mua được một chiếc xe khá ra phết đấy, có xe rồi thì Tâm Nhi đỡ phải dầm mưa rãi nắng”.
“Được!”
Nghĩ tới con gái là Lạc Tuyết mềm lòng ngay.
Mai mà họ đi mua xe thì chất lượng cuộc sống cũng được nâng cao.
Hai người đi tới trường mẫu giáo rồi đón Tiểu Vũ Tâm về biệt thự.
Cứ tưởng sẽ được nghỉ ngơi, ai dè vừa vào nhà đã nghe thấy giọng nói khiến người ta chán ghét.
“Chậc chậc, chị ơi, căn biệt thự này của nhà nhỉ đẹp phết nhỉ!”
“Đúng đấy dì, biệt thự to quá, chắc nhiều tiền lắm phải không?”
Vừa vào nhà, Lạc Tuyết và Sở Bắc đã thấy hai mẹ con Chu Lệ đang nhận xét về căn biệt thự với vẻ nghiền ngẫm.
“Ờ, mấy triệu gì đó, cũng tạm thôi ấy mà!”
Chu Cầm ngồi trên sofa rồi thư thái xua tay như đại gia.
Thấy thế, Sở Bắc và Lạc Tuyết chỉ biết cạn lời.
Mấy triệu ư? Đến nhà vệ sinh cũng không mua nổi ấy.
Ngày thường, Chu Cầm chém gió ghê lắm cơ mà, sao hôm nay tự nhiên lại khiêm tốn thế?
“Mấy triệu á? Cũng tầm tầm như nhà em, chắc còn nhiều phòng trống lắm đúng không?”
Chu Lệ đảo mắt, không biết đang có ý đồ gì.
Nghe thấy thế, Lạc Tuyết chợt có một dự cảm không lành.
Cô định ngăn cả mẹ mình, nhưng đã chậm mất một bước.
“Ừ, đầy phòng!”
Chu Cầm đắc ý hất hàm rồi nói.
Lạc Tuyết giơ tay đỡ trán, thầm nghĩ thế là xong!
Quả nhiên, Chu Lệ lập tức bộc lộ ý đồ ngay.
“Nếu còn nhiều phòng trống thì em với Dương Ân ở lại đây nhé!”
“Thuê khách sạn cũng tốn tiền, tiết kiệm được đồng nào hay đồng đấy”.
Dương Ân cũng hùa theo: “Đúng đấy bác, ở đâu mà chẳng như nhau, mẹ con cháu đã đến đây rồi thì ở đây luôn nhé!”
Không chờ Chu Cầm đồng ý, hai mẹ con họ đã hào hứng đi chọn phòng.
“Ơ, khoan…”
Chu Cầm đần mặt ra.
Ba ta chỉ định khoe khoang một chút thôi, chứ không định cho hai mẹ con Dương Ân ở lại đây.
Sơ suất thế nào để họ nắm thóp rồi?
Chu Cầm tức anh ách mà không biết phải làm sao.
“Mẹ, nếu vậy rồi thì kệ cho mẹ con dì ấy ở đi, có mấy hôm thôi mà!”
Đúng lúc Chu Cầm đang thấy khó xử thì Lạc Tuyết đã đứng ra hoà giải.
Thật lòng mà nói, Lạc Tuyết cũng muốn để hai mẹ con nhà kia ở đây.
Nhưng mẹ cô đã nói vậy rồi thì sao đuổi người ta đi được nữa.
“Ôi chà, cháu gái dì hiểu chuyện quá!”
Chu Lệ mỉm cười đắc ý, hoàn toàn phớt lờ Sở Bắc.
“Sao thế chị, hay chị tiếc với mẹ con em?”
Chu Cầm thần người ra rồi vội xua tay: “Làm gì có, nhà thiếu gì phòng đâu, mẹ con dì thích ở lại bao lâu thì ở, mình là người một nhà mà tiếc cái nỗi gì?”
“Vâng, bác nói chí phải.
Mẹ ơi, hay mình ở thêm vài ngay đi, dẫu sao về cũng có việc gì làm đâu”.
Dương Ân nghe thấy thế thì lập tức tận dụng cơ hội ngay.
“Được, nếu bác con đã nhiệt tình thế thì mình cứ ở thêm mấy ngày”.
Chu Lệ đồng ý ngay, được ăn ở miễn phí thì tội gì bà ta không ở lại thêm mấy ngày.
Chu Cầm tiếp tục đứng hình.
Bà ta chỉ nói khách sáo vậy thôi mà hai mẹ con nhà này tưởng thật à?
Lạc Tuyết chán chẳng buồn nói nữa.
Nếu mẹ con Dương Ân mà ở đây lâu, cô e sẽ có chuyện mất.
Chỉ có Sở Bắc bế con gái về phòng rồi kèm cô bé viết bài.
Anh không hề quan tâm đến chuyện mẹ con Dương Ân đến đây ở.
Chỉ cần họ biết điều thì anh cũng mặc kệ.
Nhưng nếu họ gây chuyện thì anh sẽ xử đến nơi.
Sở Bắc không thiếu gì cách có thể khiến họ phải hối hận cả đời..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...