Một trăm triệu!
Với những người bình thường mà nói thì đây là một con số trên trời.
Nhưng với hầu hết mọi người ở đây thì lại rất bình thường.
Dẫu sao, nếu không có dăm bảy trăm triệu thì không ai dám ló mặt đến đây.
“Một trăm mười triệu!”
Một lát sau, đã có người ngồi ở hàng ghế cuối lên tiếng.
Dự án này không phải là quá lớn.
Chắc các nhân vật có máu mặt sẽ không tranh với họ.
Nếu họ bỏ lỡ những dự án như này thì coi như hết trò.
“Một trăm hai mươi triệu!”
“Một trăm ba mươi triệu!”
…
Có người ra giá một cái là bầu không khí trở nên náo nhiệt ngay.
Mỗi lần tăng giá ít nhất phải là mười triệu.
Chẳng mấy chốc, giá đã được đẩy lên thành một trăm năm mươi triệu.
“Một trăm năm mươi triệu, còn ai trả cao hơn nữa không?”
Bí thư Vương mỉm cười rồi liếc mắt nhìn một vòng.
Người vừa ra giá là gia chủ của một gia tộc hạng hai, lúc này, ông ta đang có vẻ căng thẳng.
“Nếu không thì…”
“Hai trăm triệu!”
Thấy không còn ai tranh giành nữa, bí thư Vương định chốt dự án.
Nhưng ngay sau đó, đã có một giọng nói lạnh nhạt vang lên.
Gia chủ vừa trả giá biến sắc mặt, tỏ rõ vẻ chán nản.
Một phần vì giá tiền, một phần vì người vừa giành với ông ấy lại là Dương Xuyên.
Mẹ kiếp! Một tập đoàn lớn như nhà họ Dương mà lại đi tranh cái dự án bé tẹo này à?
Vị gia chủ kia tiếc lắm, nhưng cũng đành ngậm ngùi ngồi xuống.
Có cho thêm mười lá gan thì ông ấy cũng không dám tranh với Dương Xuyên.
Bầu không khí lại rơi vào căng thẳng.
Tất cả mọi người đều có vẻ mặt quái lạ.
“Bí thư Vương, nếu không còn ai trả giá nữa thì ông chốt thôi chứ?”
Dương Xuyên dựa người vào ghế rồi đắc ý nói.
Hừ, nếu đám người này đã không nể mặt hắn ta thì hôm nay hắn ta sẽ không để lại một dự án nào cho ai cả.
Bí thư Vương ngẩn ra rồi vô thức liếc nhìn Chu Minh Hạo.
Chu Minh Hạo chỉ cau mày, chứ không có động thái gì.
Sở Bắc ngồi bên cạnh thì hất tóc.
“Hai trăm mười triệu!”
Thấy thế, Lý Hải Đông lập tức giơ tấm bảng trong tay lên.
Hả?
Dương Xuyên cau mày: “Hai trăm năm mươi triệu!”
Hắn ta đang tức sôi máu nên không còn màng tới tiền nong gì nữa.
Vì vậy, Lý Hải Đông đành cười nói: “Ba trăm triệu!”
Cái gì?
Ông ta vừa nói dứt câu, tất cả mọi người đã ồ lên.
Dù khu nhà cũ này có diện tích khá lớn, nhưng nếu quy hoạch lại thì cũng có thể kiếm được một, hai trăm triệu.
Song, giá được trả bây giờ đã gấp ba lần giá ban đầu rồi.
Dù Lý Hải Đông có giành được dự án thì cũng còn lời lãi gì đâu?
“Lý Hải Đông, ông điên rồi à?”
Dương Xuyên trợn mắt với vẻ khó tin.
“Đương nhiên là không, đấu thầu cũng giống đấu giá thôi, ai trả cao thì được! Nếu cậu Dương có thể trả cao hơn thì tôi nhường”.
Lý Hải Đông mỉm cười với vẻ thản nhiên.
Dương Xuyên tức đến mức trợn trừng mắt rồi đành hậm hực ngồi xuống.
Nếu tăng giá tiếp thì có mà lỗ chổng vó à?
“Chúc mừng ông Lý đã giành được dự án khu nhà cũ!”
Bí thư Vương mỉm cười rồi chốt dự án.
Lý Hải Đông xua tay rồi mới ngồi xuống.
Sau đó, ông ta len lén nhìn Sở Bắc thì thấy khoé miệng anh nhếch lên, bấy giờ mới thở phào một hơi.
“Dự án thứ hai là cải tạo khu đất hoang, bên trên cấp cho năm trăm triệu, mời các vị!”
Bí thư Vương vừa nói dứt câu, bầu khí lại lắng xuống.
Dự án này không giống dự án trước.
Bên trên đã cấp trước một khoản tiền rồi.
Bên nào có thể nhận thầu với mức giá thấp nhất sẽ thắng.
Hơn nữa, dự án này khá cồng kềnh, vớ vẩn là lỗ như chơi.
“Bốn trăm triệu!”
Thấy không ai lên tiếng, gia chủ của một gia tộc hạng hai đứng dậy.
Ông ấy đã xem qua giới thiệu về dự án này.
Vì vậy, biết rõ chắc chắn có thể hoàn thành dự án với bốn trăm triệu.
Thậm chí, ít nhất còn có thể lời ra được một trăm triệu.
Mấy gia chủ của gia tộc hạng hai khác cũng đang suy nghĩ.
Không biết nên trả giá bao nhiêu để đạt được lợi nhuận cao nhất đây?
“Năm trăm triệu!”
Trong lúc mọi người đang đắn đo suy nghĩ thì Dương Xuyên đã giơ tay lên.
Hắn ta nói ra một con số khiến tất cả mọi người dừng hình.
Bên trên cho năm trăm triệu, hắn ta lại đòi cả năm trăm triệu luôn ư?
Thế là sao?
Đùa nhau à?
Thấy mọi người nhìn mình với ánh mắt quái lạ, Dương Xuyên chỉ mỉm cười.
“Mọi người cứ bình tĩnh, nhà họ Dương chuẩn bị tiến vào Tân Hải thì chắc chắn phải có cống hiến gì đó!”
“Năm trăm triệu này coi như quà mà nhà họ Dương chúng tôi tặng cho Tân Hải!”
Nghe thấy vậy, mọi người không khỏi ca ngợi.
Nhà họ Dương chịu chơi thật.
Dương Xuyên mỉm cười đắc ý rồi liếc nhìn xuống hàng ghế trên cùng.
Sau đó, mặt hắn ta lập tức sầm lại.
Thấy thế, Sở Bắc chỉ biết lắc đầu.
“Ấu trĩ!”
Nghe thấy vậy, Lưu Tông Tín không chút do dự, lập tức giơ cái bảng trong tay lên.
“Tôi trả sáu trăm triệu!”
Cái gì?
Mọi người ở phía sau lại hoang mang!
Với họ thì Dương Xuyên đã đủ hâm rồi.
Không ngờ vẫn còn người khác hâm hơn hắn ta.
Mặt Dương Xuyên nhăn lại.
Rõ ràng Lưu Tông Tín này đang ngáng đường hắn ta mà.
Song, Lưu Tông Tín chỉ liếc hắn ta một cái.
“Cậu Dương, xin lỗi nhé! Tôi là người gốc Tân Hải nên đương nhiên cũng phải làm gì đó cho quê mình rồi!”
“Ông…”
Nghe thấy thế, Dương Xuyên tỏ vẻ dữ dằn, nhưng không nói gì nữa.
Rõ ràng Lưu Tông Tín đang dùng chiêu gậy ông đập lưng ông.
Lạc Tuyết ngồi cạnh Sở Bắc thì đã ngây ngốc.
Với những người này, năm sáu trăm triệu chỉ như năm, sáu đồng.
Thế giới của người có tiền thật là khó hiểu.
Nhưng cô không hiểu tại sao hình như các nhân vật lớn này đều đang chống đối Dương Xuyên?
Sở Bắc ngồi bên cạnh chỉ nhếch mép cười.
Dù anh không nói gì, nhưng đã nắm cục diện trong tay.
Thanh Phong mỉm cười, cảm thấy hơi vô vị.
Toàn các dự án bé tẹo, chẳng bõ cho anh ta tham gia.
“Vậy thì tôi thay mặt cho người dân Tân Hải cảm ơn gia chủ Lưu!”
Bí thư Vương lên tiếng rồi chốt đơn.
“Tiếp theo…”
“Khoan đã!”
Dương Xuyên lập tức ngắt lời.
Hắn ta đứng dậy dưới cái nhìn chòng chọc của mọi người rồi liếc mắt với vẻ coi thường.
“Bí thư Vương, các dự án này nhỏ quá, cứ thế này khéo đến tối cũng không xong mất”.
“Tôi thấy, hay chúng ta gộp các dự án nhỏ thành một rồi đấu thầu chung đi, tránh cho kẻ khác lại chen chân vào!”
Dương Xuyên vừa nói dứt câu, mọi người đều tỏ vẻ kinh ngạc.
Gộp chung các dự án nhỏ lại với nhau ư?
Thế có mà lên đến cả trăm tỷ à?
Cùng với vẻ kinh ngạc, hầu hết mọi người đều đàn dè bỉu Dương Xuyên.
Tránh cho kẻ khác chen chân ư? Hắn ta nói vậy là chê bôi họ chứ gì?
Hắn ta định không chừa một dự án nào lại cho họ đây mà.
Tâm địa xấu xa!
Nhóm Lý Hải Đông ngồi ở hàng ghế đấu cũng cau mày.
Nếu làm theo cách đó, chỉ e họ không đủ tài chính để chơi với Dương Xuyên được.
“Chậc chậc, ý hay đấy!”
Thanh Phong đang thấy chán thì lập tức hào hứng hẳn lên.
Các dự án dưới mười tỷ, anh ta không có hứng để mắt tới..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...