Chiến Thần Sở Bắc


Chu Cầm tức quá không nhịn được nên đã đẩy Tiểu Vũ Tâm một cái.

Cô bé ngã xuống đất, bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt lại.

Dù vành mắt đã đỏ hoe, nhưng cô bé vẫn cố không khóc.

“Bà ơi, cháu… cháu không giẫm vào giày bạn ấy thật mà”.

“Còn chối nữa!”
Chu Cầm tức đến mức trợn tròn mắt, sau đó giơ tay lên định đánh Tiểu Vũ Tâm.

Cô bé hoảng sợ vội cúi đầu xuống, làm giọt nước mắt lăn dài.

“Được rồi đấy bà già kia, quyết định nhanh lên! Tôi còn bận nhiều việc, không rảnh để phí thời gian với bà đâu”.

Từ Lệ mất kiễn nhẫn, bắt đầu thúc giục.

Nhưng Chu Cầm biết đào đâu ra tiền bây giờ? Nhưng bà ta cũng không thể đắc tội với nhà họ Lý được.

Trong lúc khó xử, bà ta không biết phải làm thế nào.

“Sao cứ im thin thít thế? Hay đền không nổi? Đúng là đồ quê mùa, hai mươi nghìn cũng không có mà dám cho cháu đến đây học à?”
Từ Lệ nhếch miệng rồi cất giọng với vẻ rất khinh thường.

Sau đó, cô ta ngoảnh sang lườm Tiểu Vũ Tâm.

“Con bé kia, mau chuyển trường đi.

Lần này, mày chỉ làm bẩn giày con trai tao thôi, nếu lần sau mà đến lượt quần áo thì bán mày đi cũng không đủ tiền đền đâu”.

Tiểu Vũ Tâm nghe thấy thế thì cũng nổi giận.

Không biết cô bé lấy đâu ra dũng khí rồi bò dậy rồi nhìn thẳng vào Từ Lệ.

“Cháu không giẫm vào giày của con trai cô, cháu có tên, tên cháu là Lạc Vũ Tâm!”
“Ái chà, tao mới nói mày mấy câu mà đã lên mặt rồi hả?”
Từ Lệ híp mắt lại với vẻ bực bội.


“Con ranh con, xem ra tao không dạy cho mày một bài học thì mày không biết thân biết phận rồi”.

Dứt lời, Từ Lệ giơ tay lên định tát một cái thật mạnh lên má Tiểu Vũ Tâm.

Chu Cầm chỉ biết trơ mắt ra nhìn, chứ không hề định ngăn cản.

Bây giờ, bà ta chỉ muốn dàn xếp cho xong chuyện này.

Còn Tiểu Vũ Tâm bị người ta tát một cái cũng không sao cả.

Tiểu Vũ Tâm sợ đến mức nhắm mắt lại, trong đầu chỉ nhớ đến Sở Bắc và Lạc Tuyết.

Nếu bố mẹ cô bé ở đây thì tốt biết bao.

Song, chờ mãi mà cô bé vẫn không thấy đau khi bị đánh.

Tiểu Vũ Tâm hé mắt ra thì thấy một bóng dáng cao lớn đang đứng trước người mình, sự sợ hãi ban nãy đã tan biến sạch.

“Bố ơi!”
Gọi xong, cô bé bật khóc nức nở.

Không phải vì sợ, mà là mừng rỡ.

Chu Cầm ngẩn ra rồi trợn tròn mắt.

Không biết Sở Bắc đã xuất hiện trước người Tiểu Vũ Tâm từ lúc nào.

Anh giơ tay phải lên đỡ lấy tay của Từ Lệ.

“Thằng mù này, là mày ư?”
Thấy tay mình bị nắm chặt, Từ Lệ vô thức cau mày.

Khi nhìn rõ đối phương, cô ta càng điên tiết hơn.

Cô ta đã từng gặp Sở Bắc một lần ở tập đoàn Lý Thị.

Hình như người này có liên quan đến việc chồng cô ta gặp chuyện.

“Đánh trẻ con là một thói quen rất không tốt!”
Sở Bắc lạnh mặt lắc đầu rồi cất giọng bình thản.

“Hừ, tao đánh nó đấy thì sao? Mày là cái thá gì? Tránh ra!”
Từ Lệ càng bực mình hơn.

Cô ta đang sẵn cơn tức vì chuyện của chồng mình rồi.

Giờ nhìn thấy Sở Bắc thì chỉ muốn giết người luôn.

“Cô nên cảm thấy may mắn!”
Sở Bắc khẽ nói một câu rồi vung tay phải lên.

Từ Lệ thấy người mình như bị đấm mạnh một cú rồi lảo đảo lùi lại.

Cô ta bước loạng choạng rồi ngã nhào.

Dáng vẻ nhếch nhác khiến mọi người xung quanh phải bật cười.

“Tâm Nhi, con có sao không?”
Sở Bắc ngoảnh lại rồi cúi xuống bế con gái lên.

“Bố ơi, con không sao!”
Tiểu Vũ Tâm kiên cường lau nước mắt, nhưng đôi mắt vẫn đỏ hoe trông rất đáng thương.

Chu Cầm đứng cách đó không xa thì sầm mặt.

Bà ta căm ghét nhìn Sở Bắc.

Tên này dám đánh em dâu của chủ tịch tập đoàn Lý Thị ư?
Hỏng, phen này to chuyện rồi!

Nếu không phải có nhiều người vây xung quanh xem náo nhiệt thì Chu Cầm đã len lén chuồn ngay rồi.

“Thằng mù kia, mày dám đánh tao? Mày có biết tao là ai không hả?”
Từ Lệ chật vật đứng dậy, mắt tái mét đáng sợ.

Cô ta lườm Sở Bắc như muốn ăn tươi nuốt sống anh.

“Con gái mày làm bẩn giày của con trai tao, tao bảo mụ già kia đền tiền nhưng bà ta không có, giờ tao tát con ranh kia một cái cũng không được chắc?”
“Mày là bố của nó đúng không? Thế thì nói đi, giờ trả tiền hay để tao cho người đập chết mày đây!”
Từ Lệ giơ tay chống nạnh, trông dữ như một con hổ cái.

Sở Bắc nhíu mặt, sặc mặt lạnh đi.

Ban nãy, Từ Lệ thật sự nên cảm thấy may mắn.

Vì nếu cô ta đánh Tiểu Vũ Tâm thì chắc cánh tay ấy sẽ bị phế rồi.

Nhưng bây giờ…
“Bố ơi, con không giẫm vào giày của bạn ấy đâu, con thề ạ!”
Tiểu Vũ Tâm nghiêng đầu nói với giọng chân thành.

Sở Bắc xoa đầu cô bé rồi mỉm cười.

“Bố biết, Tiểu Vũ Tâm ngoan thế thì sao giẫm lên giày của bạn được!”
Dứt lời, anh lại ngước nhìn Từ Lệ.

“Đền tiền? Được, tôi chỉ sợ cô không dám nhận thôi!”
“Không dám nhận? Ha ha, đúng là nực cười!”
Từ Lệ nghe xong thì ngửa cổ lên cười.

“Hừ, gì chứ riêng tiền thì tao không bao giờ từ chối nhé!”
“Đôi giày này của con tao mua mất sáu mươi nghìn, chỉ cần mày đền đủ thì chuyện này coi như xong, còn không thì hừ!”
Từ Lệ vênh mặt lên.

Cô ta nói như thể biết chắc Sở Bắc không có ngần ấy tiền.

Đồ anh mặc trên người khéo còn chưa đến một trăm, thì lấy đâu ra ngần ấy tiền?
“Cô… ban nãy rõ ràng cô bảo là hai mươi nghìn cơ mà, sao giờ lại sáu mươi?”
Chu Cầm nghe thấy thế thì cuống lên.

“Hừ, tôi thích thế đấy, sao nào? Bà thử nói thêm câu nữa xem, có tin tôi đòi hẳn một trăm nghìn không?”
Từ Lệ quát nạt.

Chu Cầm lập tức rụt cổ lại.

Dù trong lòng thấy rất không cam tâm, song vì thân phận của Từ Lệ nên bà ta đành nhịn.

“Một trăm nghìn? Nếu cô dám đòi thì dù tăng thêm gấp mười lần cũng được!”

Sở Bắc bình thản nói.

Mọi người nghe thấy vậy thì như bùng nổ.

“Sở Bắc, cậu làm gì thế hả? Còn sợ chưa đủ loạn hay sao?”
Chu Cầm thật sự muốn phát điên.

Sáu mươi nghìn đã đủ khiến nhà họ sạt nghiệp rồi.

Thế mà Sở Bắc còn kêu Từ Lệ tăng giá tiếp?
Anh định làm bà ta tức chết đúng không?
“Thằng kia, mày chắc chưa?”
Từ Lệ mừng ra mặt.

“Mọi người nghe rõ rồi chứ? Chính miệng nó nói đấy nhé!”
“Tăng thì tăng, tao cũng không làm khó mày nữa, chỉ cần năm trăm nghìn thôi, đưa đây, tao sẽ nhận ngay”.

Từ Lệ không ngại phiền phức, giọng nói đầy vẻ khí phách.

Chu Cầm định ngăn cản nhưng đã muộn.

Bà ta nhìn Sở Bắc như muốn bóp chết anh.

“Được, là cô nói đấy nhé!”
Ánh mắt của Sở Bắc vẫn bình thản như cũ.

Anh khẽ ngoắc ngón tay, chiếc MayBach ở phía xa chầm chậm di chuyển đến ngân hàng gần nhất.

Nhưng không ai để ý tới cả.

“Đương nhiên!”
Từ Lệ hừ một tiếng, không chút sợ hãi.

“Nhưng tao phải nhắc mày một câu, tao chỉ cho mày mười phút thôi, nếu quá giờ thì mày tự chịu trách nhiệm”.

Nghe thấy thế, mọi người ở xung quanh bắt đầu bàn tán xôn xao.

Chu Cầm tái mặt..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui