“Được rồi mẹ à, chưa biết đây là phúc hay hoạ đâu”.
Lạc Tuyết thở dài, trong lòng vẫn thấy hơi lo lắng.
Nhớ lại dáng vẻ gượng ép ban nãy của hai bố con Lạc Mai, Lạc Tuyết nghĩ chưa biết chuyện này sẽ đi đâu về đâu.
Nhưng nếu cô đã đồng ý với Lạc Vinh Quang, thì không thể chậm trễ, mà phải nhanh chóng đến tập đoàn Lý Thị ngay.
Việc cấp bách hiện giờ là lấy được một tỷ của Lý Thị đã.
Nếu không, công ty mà phá sản thì sẽ chẳng còn gì nữa cả.
Lạc Tuyết đi đến tập đoàn Lý Thị, còn Sở Bắc đi đón con.
Trong căn biệt thự ồn ào chỉ còn lại một mình Chu Cầm.
…
“Tức điên lên mà! Bố, bố làm thế có khác nào nuôi ong tay áo chứ?”
Ba bố con ông cháu Lạc Vinh Quang vừa lên xe.
Lạc Viễn Hà đã hậm hực rồi lẩm bẩm.
Lạc Mai cũng hất hàm nói.
“Đúng đấy ông, bây giờ Lạc Tuyết có coi ông ra gì đâu, có thêm ba mươi phần trăm cổ phần rồi thì nó còn vênh váo nữa”.
“Im hết đi, bố con anh tưởng tôi muốn thế à?”
Lạc Vinh Quang gào lên, hai bố con nhà kia lập tức ngậm miệng.
Cổ phần lại bị chia ra, người đang thấy khó chịu nhất chính là Lạc Vinh Quang.
“Hừ, dù nó lấy được cổ phần thì sao nào? Công ty chưa phải của một mình nó!”
“Vả lại, cổ phần có phải tiền đâu.
Trước khi đổi sang tiền mặt thì đó chỉ là một con số thôi, có khác gì đống giấy vụn chứ?”
Nghe thấy thế, hai bố con Lạc Mai sững người như có điều suy nghĩ.
“Bố, ý của bố là…”
Lạc Vinh Quang hừ một tiếng rồi khẽ lắc đầu: “Nó chỉ là một con nhãi ranh thôi, không làm được gì đâu, bây giờ chúng ta cứ liên lạc với cậu Dương đi đã”.
“Buổi đấu thầu sắp diễn ra rồi, nhà họ Lạc ta không thể vắng mặt được”.
…
“Anh Dương, lần này chỉ có anh mới giúp được tôi thôi, anh nhớ đừng bỏ qua cho cái thằng Sở Bắc khốn kiếp ấy nhé!”
Trong phòng tổng thống của khách sạn lớn Thần Tinh.
Lý Nham nước mắt nước mũi giàn giụa kể khổ với vẻ tủi hờn.
Hắn ta vừa ra viện, nhưng không về nhà, mà chạy ngay đến đây.
“Hừ, có mỗi cái thằng mù dở ấy mà cũng không đối phó được, anh nhìn lại mình xem có hơn gì nó không?”
Dương Xuyên đang ngồi trên chiếc sofa đối diện Lý Nham, sau đó buông lời không hề khách sáo.
“Anh Dương, không phải tôi sợ nó, mà là…”
Lý Nham khóc lóc thảm thương.
Hắn ta vội kể lại đầu đuôi câu chuyện.
“Cái gì? Ý của anh là biến cố của nhà họ Lưu có liên quan đến Sở Bắc ư? Hèn chi!”
Nghe xong, Dương Xuyên nhíu chặt hàng lông mày lại.
Vậy có khi nào những chuyện lớn liên tiếp xảy ra gần đây ở Tân Hải cũng dính líu tới tên này không?
Sở Bắc có thể khiên nhà họ Lưu đứng trên bờ vực phá sản, rốt cuộc người này có thân phận thế nào?
Nhất thời, Dương Xuyên cũng thấy hoang mang.
Sau vài lần thất thố trước mặt Sở Bắc, hắn đã biết Sở Bắc này không hề đơn giản.
“Anh Dương, anh thử xem…”
Lý Nham dè dặt lên tiếng, muốn trả thù Sở Bắc thì hắn ta chỉ còn cách nhờ vả Dương Xuyên thôi.
“Được rồi, cứ yên tâm, tôi sẽ giúp anh! Anh cứ về đi, khi nào cần tôi sẽ gọi”.
Dương Xuyên chỉ thờ ơ xua tay rồi cất giọng lạnh nhạt.
Lý Nham không dám trái lời, nhanh chóng chống nạng rồi tập tễnh ra về.
“Sở Bắc, rốt cuộc mày là người thế nào?”
Lý Nham vừa đi, Dương Xuyên đã cau mày rồi rơi vào trầm tư.
Ban nãy, hắn ta vừa nhận được điện thoại của nhà họ Lạc.
Nhờ được Lý Thị đầu tư cho một tỷ mà Lạc Thị đã cải tử hoàn sinh.
Còn chuyện của tập đoàn Lý Thị gần đây thì đương nhiên hắn ta cũng biết.
Rõ ràng, nhà họ Lý đầu tư vào Lạc Thị là vì nể mặt Sở Bắc.
Một tỷ là số tiền không nhiều, nhưng cũng không ít.
Để lấy lòng Sở Bắc, nhà họ Lý không hề tiếc tiền.
Nghĩ đến đây, Dương Xuyên lấy điện thoại ra rồi gọi vào một dãy số.
“Cậu chủ!”
Chẳng mấy chốc, phía bên kia đã vang lên một giọng nói già nua nhưng nghiêm nghị.
“Giờ nhà họ Lưu sao rồi?”
“Nhà họ Lưu ạ? Bây giờ, cổ phiếu của họ đã tăng giá rồi, chắc do tập đoàn Bắc Dã đã dừng tay, nhưng nhà họ cũng tổn thất không ít, chắc khoảng mấy trăm triệu gì đó”.
Dương Xuyên gần như không hề bất ngờ với câu trả lời này.
“Thế à? Vậy thì hãy đổ thêm dầu vào lửa cho tôi, trong vòng một tiếng tới, tôi muốn thấy cổ phiếu nhà họ giảm hai mươi điểm, ông có làm được không?”
Giọng nói hờ hững của Dương Xuyên cất lên khiến người ở phía bên kia phải giật nảy mình.
“Cậu chủ, làm như vậy có được không ạ? Nếu ông chủ mà biết thì…”
“Tôi không thương lượng với ông, mà là ra lệnh!”
Dương Xuyên lạnh giọng nói: “Nếu ông không làm được, tôi không ngại đổi trợ lý khác đâu!
“Tôi làm được ạ, cậu chủ bớt giận, tôi sẽ làm ngay!”
Người ở phía bên kia sợ hãi nên vội vàng đồng ý ngay.
Cúp máy xong, Dương Xuyên hài lòng gật gù.
Nhưng ánh mắt hắn ta lại xẹt qua tia lạnh lẽo.
“Hừ, đợi xử lý nhà họ Lưu xong, để xem còn ai ở cái đất Tân Hải này dám chống đối tao nữa!”
“Kể cả là mày đấy, Sở Bắc ạ!”
…
Nhà họ Lưu!
Thấy cổ phiếu đang chầm chậm tăng giá, cả tập đoàn cũng hoạt động ổn định lại.
Bấy giờ, Lưu Tông Tín mới thở phào một hơi rồi đứng dậy vươn vai cho đỡ mỏi.
Ngồi làm việc trước máy tính cả một ngày trời, lưng ông ta đã mỏi nhừ.
“Bố, quả nhiên anh Sở đã giữ đúng lời hứa, nhà họ Lưu chúng ta được cứu rồi!”
Lưu Phong ở cạnh đó cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Nói thừa, người ta là nhân vật lớn mà thèm đùa với mình chắc?”
Lưu Tông Tín lườm con trai mình, ông ta phải công nhận là sự rộng lượng của Sở Bắc khiến mình phải nhìn bằng con mắt khác.
Dẫu sao, nếu bọn họ đổi hoàn cảnh cho nhau, ông ta có thể không đuổi cùng giết tận, nhưng tuyệt đối không thể giơ cao đánh khẽ được như anh.
“Được rồi, cuối cùng thì cũng có thể ngủ ngon được một giấc”.
Lưu Tông Tín thở phào, đang định đi về thì thấy cổ phiếu đang tăng ổn định thì chợt giảm.
Nhưng đâu chỉ có vậy, ngay sau đó, tốc độ giảm đã như xe xuống dốc mất phanh.
Chưa tới một phút, mà họ đã giảm mất một điểm rồi.
Hơn nữa, tình trạng này vẫn chưa dừng lại, mà còn tiếp tục giảm nhanh hơn.
“Chuyện gì thế này?”
Lưu Tông Tín lập tức sợ đến mức tái mặt.
Đến Lưu Phong cũng trố mắt ra nhìn.
“Tổng giám đốc Lưu, cổ phiếu của chúng ta vẫn chưa ổn định, thì lại bị ai đó đánh úp rồi”.
Một nhân viên ngồi trước máy tính cũng nhăn mặt khi thấy giá cổ phiếu trên màn hình giảm không ngừng.
“Cái gì? Bị ai đánh úp? Lẽ nào là tập đoàn Bắc Dã?”
Lưu Tông Tín nghệt mặt ra, ông ta vừa thả lỏng được một chút thì bây giờ tim lại đập thình thịch rồi.
“Chẳng lẽ anh Sở đang chơi xỏ chúng ta ư?”
Lưu Phong tái mét mặt, như thể nghĩ ra điều gì đó nên lắp bắp nói.
Lưu Tông Tín thấy rất rối bời, không cần biết là ai ra tay, nhưng có lẽ tập đoàn Lưu Thị khó tránh khỏi đại hoạ rồi.
“Không, không phải Bắc Dã!”
Nhân viên thao tác máy tính vừa không ngừng gõ bàn phím với hi vọng giữ cổ phiếu ở mức giá ổn định, vừa lên tiếng.
“Không phải Bắc Dã ư?”
Hai bố con Lưu Tông Tín ngẩn ra, họ hoàn toàn mù mờ.
“Ip của bên tấn công tài khoản của chúng ta là ở tỉnh!”
Tỉnh!
Nghe thấy thếm hai bố con Lưu Tông Tín ngẩng lên, không hẹn mà cùng nghĩ đến một người.
“Dương Xuyên!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...