Chiến Thần Phục Thù
Trước một nhân vật mạnh như nhà họ Đường, nhà họ Trần chỉ là con kiến.
Trần Côn nói: "Con xin ghi nhớ những lời bố nói”
Trần Bưu nói: "Đi thôi, tối nay chúng ta bí mật đến hồ Bạch Thúy xem một màn kịch lớn”
Trần Côn chỉ về hướng phòng bệnh: "Vậy bỏ mặc Lưu Giang sao?”
Trần Bưu nói: "Loại phế vật đã không còn giá trị gì nữa thì chết đi cũng vậy thôi.
Mặc kệ hắn đi”
Nếu Lưu Giang đang ngủ say trong phòng bệnh nghe thấy vậy, e rằng hắn sẽ nhảy bật từ trên giường xuống ngay.
Nghe nói Trần Nguyên trong lúc tức giận đã hùng hùng hổ hổ mang theo một đám đệ tử đến hồ Bạch Thúy.
Vào sáng sớm, hồ Bạch Thúy yên tĩnh và xinh đẹp đến lạ thường.
Ánh trăng sáng đổ trên mặt hồ sáng lên từng chút một, sóng xanh lăn tăn.
Đám người Trần Nguyên từ xa đã nhìn thấy một thanh niên mặc áo xanh đang đứng bên hồ, hai tay anh chắp sau lưng, mặt ngước lên trời.
Nếu người khác nửa đêm tới nơi này làm tư thế tỏ vẻ như vậy, e rằng sẽ bị mắng là giả ngầu.
Nhưng tư thế của Lăng Khôi thì khác, nó như thể thực sự hòa quyện với làn nước mùa thu, với hàng liễu xanh, lá sen và ánh trăng xung quanh.
Cô độc như vầng trăng cô đơn.
“Cậu chính là người đã khiến đệ tử Lưu Giang của tôi trở thành người tàn phế?” Trần Nguyên đến phía sau lưng Lăng Khôi, lạnh lùng nói.
Lăng Khôi quay lưng về phía mọi người và nói một cách bình thản: "Là tôi”
"Hừ! Cậu đánh đệ tử tôi yêu thích nhất thành người tàn phế đã đành, lại còn dám hẹn tôi đến đây.
Xem ra cậu cũng biết phế bỏ học trò của tôi xong sẽ khó tránh được cái chết, vậy nên muốn xin tôi tha mạng phải không?” Trần Nguyên cười khẩy đắc ý.
“Ông nghĩ nhiều rồi” Lăng Khôi chậm rãi xoay người nhìn chằm chằm Trần Nguyên trước mặt: “Tôi chỉ muốn kết thúc chuyện này”
“Kết thúc?” Trần Nguyên bối rối.
"Không sai.
Học trò của ông dám động vào vợ tôi.
Tuy rằng tôi đã phế bỏ hắn, nhưng chuyện này vẫn chưa kết thúc” Lăng Khôi lạnh lùng nói: “Ông dạy dỗ ra một đệ tử như vậy, đó là lỗi của ông.
Hãy để ông kết thúc chuyện này đi”
Trần Nguyên chỉ cảm thấy buồn cười: "Rõ là nực cười, món nợ của đồ đệ tôi vẫn còn chưa tìm cậu tính sổ, cậu lại dám tìm tôi để kết thúc mọi chuyện? Cậu có biết tôi là ai không?”
Lăng Khôi đứng bên hồ mà không nói lời nào.
Một gã khỏe mạnh bên cạnh Trần Nguyên lớn tiếng nói: "Sư phụ Trần Nguyên của tôi là một trong những võ sư hàng đầu của boxing Trần Thị.
Ông ấy đã trải qua một trăm ba mươi trận quyền anh lớn nhỏ, tỷ lệ thắng lên tới chín mươi phần trăm.
Chỉ còn hai trận nữa là đã trở thành tay đấm bạch kim rồi”
Một gã người đàn ông lực lưỡng khác nói: "Sư phụ tôi đã sớm mang sẵn thực lực của một tay đấm bạch kim rồi, chỉ là lười tham gia thi đấu mà thôi.
Tay đám bạch kim là hạng đỉnh cao thực sự trong giới quyền anh ngầm của Trung Hải.
Anh nhìn thấy sư phụ tôi đến đây còn không mau cúi đầu nhận sai?”
"Khách quý của nhà họ Đường sao lại phải nhận sai với ông ta?”
Một giọng nữ lạnh lùng truyền đến.
Đường Thục Thanh cùng Đoàn Hổ Uy chậm rãi đi tới.
Đường Thục Thanh mặc váy dài màu ngọc lam, trầm mặc uyển chuyển và không thiếu khí chất nhu mì.
Còn Đoàn Hổ Uy, như một người sắt đá, theo sát phía sau cô.
Ánh mắt Trần Nguyên đanh lại: "Đường Thục Thanh? Sao cô lại tới đây?”
Trần Nguyên ở Trung Hải cũng xem như lăn lộn trong giới sang giả, hơn nữa nhà họ Đường cũng có đầu tư vào môn quyền anh ngầm, nên đương nhiên cụ ta từng gặp Đường Thục Thanh.
Giờ lại thấy người phụ nữ này tự mình đến đây khiến cụ ta cảm thấy rất áp lực..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...