Phát đập đầu tiên, đầu của Chương Đầu đẫm máu, nỗi sợ hãi kinh hoàng khiến hắn phải cầu xin tha: "Tôi xin lỗi, tôi thua rồi, xin anh hãy tha cho tôi!”
Hắn đã nghĩ đến việc vùng vẫy, nhưng tay của Lăng Khôi quá nặng khiến hắn không thể thoát ra được.
Lăng Khôi không phản ứng, anh kéo hắn ngẩng đầu lên, rồi lại đập xuống.
"Rầm!”
Phát đập thứ hai, mặt đất hơi rung chuyển, trán như bị biến dạng, máu tuôn lênh láng.
Các vết nứt xuất hiện trên mặt bàn bằng đá cẩm thạch.
“Xin lỗi, tôi sai rồi, cầu xin anh hãy tha cho tôi!” Chương Đầu điên cuồng cầu xin.
Lăng Khôi vẫn không nói gì, anh kéo đầu hắn ngẩng lên và đập sầm xuống một lần nữa.
Rầm!”
Phát đập thứ ba.
Sau đó tiếp tục lần thứ tư, thứ năm, thứ sáu.
Chương Đầu trước đó còn xin tha thì giờ đã ngất xỉu, mất đi ý thức.
Nhưng tay của Lăng Khôi cứ như một cái máy, không ngừng kéo lên, đập xuống.
Sau hàng chục lần đập, mặt bàn bằng đá cẩm thạch bị nứt ‘tách’ một tiếng và vỡ tan tành.
Hộp sọ của Chương Đầu bị vỡ vụn, đầu cũng đã bị biến dạng.
"Rầm”
Lăng Khôi ném cái xác giống như con cá chết trước mặt Lưu Giang: "Tiếp theo, đến lượt mày rồi đó”
Mọi người đều im lặng.
Hạ Xuân Lợi và Trương Lộ còn sợ đến hồn bay phách lạc, họ đã bao giờ nhìn thấy cảnh tượng tàn bạo như vậy bao giờ đâu?
Lăng Khôi này có còn là tên vô dụng mà họ đã chế nhạo trước đó không?
Đây rõ ràng là một hung thần khiến người ta cảm thấy xa lạ và đáng sợ.
Lưu Giang nghiến răng nói: "Thân thủ tốt đấy.
Mày có biết Chương Đầu là ai không? Cậu ta là tay đấm huy chương vàng của boxing Trần Thị chúng tao, là một cao thủ được đào tạo bởi boxing Trần Thị với tài nguyên khổng lồ.
Hôm nay mày dám gϊếŧ cậu ta, mày không sợ boxing Trần Thị chúng tao báo thù sao?”
Lăng Khôi chắp hai tay sau lưng, đứng giữa làn gió nhẹ, đâu có vẻ gì gọi là sợ hãi?
Lưu Giang thấy Lăng Khôi càng thêm bình tĩnh, thì trong lòng càng mất bình tĩnh hơn, hắn nói tiếp: "Người phụ nữ này là gì của mày”
“Vợ tao” Lăng Khôi thản nhiên nói.
Lưu Giang nói: "Trước đây tôi không biết đó là vợ anh nên đắc tội với anh.
Giờ anh đã thủ tiêu đàn em của tôi, chuyện của chúng ta coi như đã tính toán xong.
Sau này boxing Trần Thị của tôi cũng sẽ không trả thù anh, mong anh ghi nhớ đều này và đưa vợ mình rời khỏi đây đi”
Lưu Giang cân nhắc thật kỹ, cuối cùng nói ra quyết định của mình.
Lưu Giang biết mình chiến đấu một mình thì không phải là đối thủ của Lăng Khôi.
Nếu hôm nay hắn cứ cố chấp, e rằng cuối cùng cũng sẽ có kết cục như Chương Đầu.
Trừ khi sư phụ Trần Nguyên của hắn có mặt thì mới có thể xử lý được gã này.
Sau khi cân nhắc nặng nhẹ, Lưu Giang cũng biết tiến biết lùi.
"Chỉ là một boxing Trần Thị cỏn con mà cũng dám đem ra khoe khoang sao? Anh không sợ bị cắt lưỡi à?”
Một giọng nói lạnh lùng truyền đến.
Mọi người đều quay đầu nhìn, chỉ thấy một người phụ nữ cao lớn mặc áo phông và váy bút chì từ bên ngoài bước vào.
Đường Thục Thanh.
Theo sau Đường Thục Thanh là một người đàn ông mặc đồ đỏ.
Trên vai anh ta còn có một huy chương cỡ ngón tay cái.
Bạch kim một sao.
Đây là huy hiệu của một võ sĩ bạch kim.
Không có nhiều võ sĩ bạch kim ở thành phố Trung Hải, ngay cả Trần Nguyên cũng còn phải qua vài trận đấu nữa mới có thể trở thành võ sĩ bạch kim.
Nhưng vào lúc này, một võ sĩ bạch kim lại đang đi theo sau người phụ nữ này.
Mọi người đều cảm thấy không khí như ngưng đọng, không thể thở nổi.
“Cô Đường, ngọn gió nào đã đưa cô đến đây vậy” Trần Bưu cúi người chín mươi độ và kính cẩn chào.
Trần Côn mặc dù không quen biết người phụ nữ này, nhưng thấy bố mình khiếm tốn như vậy, biết thân phận của người này không phải tầm thường nên cũng vội vàng chào theo.
“Cô Đường! Xin chào!” Lưu Giang như nhìn thấy thần tiên, cúi sâu người chín mươi độ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...