Ông cụ lập tức dừng lại, vội vàng đuổi theo và đứng trước mặt Lăng Khôi.
Ông cụ chừng bảy mươi tuổi, râu tóc bạc phơ, khí chất ngời ngời, thoạt nhìn đã thấy là người chăm chỉ luyện tập gìn giữ sức khỏe.
Hơn nữa trong mắt ông cụ còn hiện lên một tia sắc bén hiếm thấy, rõ ràng là đã từng trải qua mưa gió sát phạt.
Một người như vậy nhất định không hề tầm thường.
Trước đây vô số người đã từng đi bộ qua nơi này, ông cụ chưa từng nhìn họ lấy một cái.
Nhưng lúc này lại vì vài câu nói của Lăng Khôi mà chủ động dừng lại giữa chừng và đuổi theo anh.
Cô gái xinh đẹp kia cảm thấy rất ngạc nhiên.
Lăng Khôi nói: "Có chuyện gì sao?”
Ông cụ cười ha ha nói: "Người anh em tùy tiện bình phẩm, mà câu nào câu nấy đều nói trúng phóc tâm can của tôi.
Chỉ là lão già này có chuyện này không hiểu, mong được chỉ giáo!”
Thái độ của ông cụ khá tốt nên Lăng Khôi cũng không vội vàng rời đi: "Cụ cứ nói!”
Ông cụ khiêm tốn nói: "Vừa rồi người anh em có nói là tôi bị loạn tiết tấu bên trong, là có ý gì?”
Lăng Khôi nói: "Thái Cực Quyền là sự dung hòa giữa âm và dương, lúc nhu lúc cương.
Ngoại địch mạnh thì lấy nhu khắc cương, ngoại địch yếu thì lấy cương chế nhu.
Nhưng cũng không phải nhất mực cứng nhắc, nếu không sẽ khó trở thành cao thủ.
Bây giờ là giữa mùa hè, quyền pháp của cụ nên cứng và mạnh hơn một chút mới phải, như vậy mới có thể kết hợp sức mạnh bên trong và bên ngoài, tăng thêm uy lực gấp nhiều lần”
Ông cụ chợt kinh ngạc, miệng lẩm bẩm.
Lúc ngẩng đầu lên lần nữa, ánh mắt ông cụ nhìn Lăng Khôi đã có sự thay đổi lớn, cứ như nhìn thấy cao nhân.
Ông cụ nắm chặt tay mình và nói: “Người anh em thật đúng là cao nhân, lão già này xin bái phục”
Lăng Khôi xua tay và nói: "Chỉ là tức cảnh sinh tình mà thôi.
Nội thương của cụ vẫn chưa lành hẳn, vẫn nên ít luyện quyền pháp thì hơn, nếu không để bị thương đến lục phủ ngũ tạng thì không hay đâu”
Người này nhìn thoáng qua mà biết mình bị thương?
Ông cụ càng kinh ngạc hơn.
Cô gái xinh đẹp vội bước tới mà không nể nang gì Lăng Khôi: "Làm sao anh biết ông nội tôi bị nội thương? Có phải anh biết chuyện gì không?”
"Thục Thanh...Không được vô lễ với cậu ấy” ông cụ quở trách.
Lăng Khôi mỉm cười: "Quyền pháp bề ngoài của ông cụ tuy rằng rất mượt mà, nhưng thực ra vết thương nội tạng đã dẫn đến việc hô hấp không thuận.
Tôi nhìn cái là biết ngay, hiểu không?”
Thục Thanh đột nhiên xấu hổ cúi đầu, trong lòng không khỏi coi trọng Lăng Khôi.
Ông cụ càng thêm kinh ngạc, thái độ cũng kính nể hơn: "Cậu đây thật đúng là cao nhân, xin hỏi vết thương của tôi có thể phục hồi hoàn toàn được không?”
Lăng Khôi lắc đầu: "Sau này thì may ra có thể, nhưng bây giờ e là khó đấy”
Những gì Lăng Khôi nói khá dè dặt, anh không hoàn toàn bác bỏ.
Điều này làm cho hai mắt ông cụ trừng lớn, ông cụ kìm lại sự vui mừng và nói: “Xin hỏi có thể mời cậu đến nhà trò chuyện được không?”
Lăng Khôi suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: "Tôi còn có việc!”
Thục Thanh đột nhiên không vui nói: "Giỏi lắm, anh đúng là không biết tốt xấu gì.
Được ông nội tôi mời là chuyện mà tất cả mọi người ở Trung Hải này đều mong muốn ước ao đấy.
Vậy mà anh lại dám từ chối?”
“Im miệng” ông cụ mắng, sau đó rất lễ phép nói với Lăng Kiệt: “Nếu như cậu đã có việc thì tôi cũng không miễn cưỡng nữa.
Hay là cậu để lại tên tuổi, để sau này lúc nào rảnh tôi đến nhà thăm hỏi”
Thấy Lăng Khôi không nói gì, ông cụ lại nói: "Tôi họ Đường”
Ông cụ Đường thái độ rất khiêm tốn, Lăng Khôi cũng không giấu giếm nữa: "Lăng Khôi”
Dứt lời, Lăng Khôi chắp tay phía sau và bước đi, bóng dáng anh khuất xa dần, cuối cùng biến mất dưới ánh hoàng hôn.
“Giả ngầu!” Thục Thanh nói với theo bóng lưng Lăng Khôi với vẻ bất mãn: “Ông nội, tên này giả ngầu quá lố rồi.
Ở thành phố Trung Hải, rất ít người dám tỏ vẻ trước mặt ông”
Ông cụ Đường cười nói: "Cao nhân có chút khác người cũng là chuyện bình thường, ông không để tâm đâu”
Đường Thục Thanh phản bác nói: "Ông nội, ông cũng coi trọng anh ta quá rồi đấy, anh ta mà cũng được coi là cao nhân sao?”
Ông cụ Đường nói: "Chỉ cần nhìn thoáng qua đã thấy được chỗ thiết sót trong quyền pháp của ông, lại còn có thể nhận ra được việc ông bị thương phủ tạng thông qua hô hấp trong quyền pháp của ông.
Ở toàn bộ thành phố Trung Hải này không có mấy người có thể làm được như vậy.
Người như thế không phải cao nhân thì là gì chứ?”
Đường Thục Thanh vẫn dai dẳng: "Ông à, sao ông cứ nói giúp người ngoài thế hả? Ở độ tuổi này của ông, phủ tạng có vấn đề cũng là điều rất bình thường mà, chỉ cần là người có hiểu biết một chút đều có thể nói phủ tạng của ông có vấn đề cả”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...