Chiến Thần Phục Thù
Cơ thể rất rã rời, chỉ ngồi dậy thôi mà cứ có cảm giác đã tiêu hao hết sức lực trong người.
Anh mặc đồ vào, chịu đựng cơn đau thấu xương cử động thân thể một chút, lúc này anh mới có cảm giác cơ thể này là của mình.
Những vết thương được băng bó vẫn còn hơi đau.
“Cái thân tàn tạ đầy vết thương này ngày càng vô dụng rồi, cũng không biết có thể kiên trì được đến ngày giải oan cho các anh em Long Nha không nữa” Lăng Khôi ngước nhìn bầu trời qua khung cửa sổ.
Nhắm mắt lại, trong đầu Lăng Khôi vang lên từng hồi bài chiến ca, cảnh tượng chiến tranh đàn áp, xác chết chất đầy như núi, máu chảy thành sông.
Ba năm nay, cảnh tượng này cứ không ngừng hiện lên trong giấc mơ của Lăng Khôi.
Ác mộng quấn lấy, tội lỗi ngàn lần, day dứt cả đời.
Gió đêm thoảng qua lạnh lẽo, Lăng Khôi không nhịn được khẽ ho.
Tiếng chuông điện thoại vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Lăng Khôi.
Là Lục Tử Ca gọi đến.
Sau khi bắt máy, Lăng Khôi chỉ nghe giọng nói lạnh như băng của đối phương: “Lăng Khôi, tôi gọi cho anh mãi không được.
Bây giờ anh có rảnh để đi ăn với tôi không? Tôi mời”.
Lăng Khôi cười gượng đang muốn từ chối lời mời.
“Nghe nhịp thở của anh hình như anh rất mệt à? Có phải hôm nay anh đã bị thương trong lúc đấu với Tiêu Ức Tình không? Tôi lái xe đến đón anh, nếu anh không thoải mái thì tôi chở anh đến bệnh viện kiểm tra” Lục Tử Ca quan tâm anh.
“Cảm ơn cô đã quan tâm, hôm nay tôi không có tâm trạng, hẹn cô hôm khác nhé” Lăng Khôi cúp máy.
Nếu là bình thường, Lăng Khôi có thể đồng ý nhưng bây giờ vừa lấy đạn ra xong nên anh không tiện cử động gì.
Anh vừa cúp máy thì Tô Duệ Hân lại gọi điện đến.
Anh vừa bắt máy lên đã nghe giọng nói oán trách của Tô Duệ Hân: “Lăng Khôi, có phải anh lại trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài không? Cố ý không bắt máy của tôi à?”
Lăng Khôi cười gượng: “Loại đàn ông lăng nhăng như anh mà có đóa hoa nào khiến anh phải trêu à?”
“Tôi gọi cho anh cả một buổi trưa mà không ai bắt máy, anh đang làm gì?”
“Anh đang nghĩ đến em”.
“Nghĩ đến tôi cái gì?”
“Nghĩ xem em có đang nhớ anh không”.
“Miệng lưỡi anh được bôi mỡ à? Anh đang ở đâu vậy? Tôi đến đón mời anh đi ăn” Tô Duệ Hân nói.
Lăng Khôi sửng sốt, nay vợ lại chủ động mời mình đi ăn?
“Sao anh không nói gì vậy? Anh không đồng ý ư?”
“Được, em đến nhà hàng Á Vận đi”.
“Nhà hàng Á Vận hơi đắt, tiết kiệm một chút được không?”
“Anh mời em”.
“Anh lấy đâu ra tiền thế? Có phải Lục Tử Ca cho anh tiền không?”
“Anh mới tìm được một công việc, mặc dù kiếm tiền khá vất vả nhưng nhất định phải hào phóng với vợ mình”.
Trời mưa.
Lúc Lăng Khôi đứng ngoài cửa đón Tô Duệ Hân, người cô hơi ướt, cô vừa tan làm nên vẫn còn mặc váy công sở kết hợp với đôi giày cao gót bảy phân làm dáng người cô trở nên vô cùng hoàn hảo.
Vẻ ngoài xinh đẹp càng khiến người ta say mê.
Bây giờ Tô Duệ Hân cũng còn trẻ, nếu sau này gả vào nhà giàu, chắc chắn sẽ là một người xinh đẹp, tao nhã, nghiêng nước nghiêng thành.
“Vợ à, em đến rồi”.
Lăng Khôi bước đến lấy tay phủi sạch những hạt mưa còn đọng trên người Tô Duệ Hân và nước mưa trên tóc cô.
Động tác dịu dàng này khiến Tô Duệ Hân hơi kích động.
Lần đầu tiên cô nhận ra Lăng Khôi thế mà cũng dịu dàng và ga lăng như vậy.
Cảnh tượng này khiến vô số khách hàng xung quanh vô cùng ngưỡng mộ.
“Người phụ nữ này xinh quá, còn đẹp hơn nghệ sĩ trên tivi nữa.
Tôi lớn vậy rồi mà chưa từng thấy người nào đẹp như vậy”.
“Tôi cũng chưa từng thấy.
Người đàn ông này là ai vậy? Sao có thể tìm được bạn gái xinh thế?”
“Người đàn ông này ăn mặc bình thường chắc chắn không giữ được phụ nữ xinh như vậy đâu, sớm muộn gì phụ nữ đẹp vậy cũng trở thành đồ chơi của đám nhà giàu”.
“Cho tôi ngủ một đêm với loại phụ nữ đẹp này, tôi sẵn lòng bị giảm mười năm tuổi thọ”.
Lăng Khôi và Tô Duệ Hân xếp hàng đi vào chỗ ngồi ở phòng khách trong ánh mắt đầy đố kị và ngưỡng mộ của mọi người.
“Em muốn ăn gì cứ gọi” Lăng Khôi hào phòng đưa menu cho Tô Duệ Hân..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...