"Đó là Lý Tinh Tinh, người chủ trì trận tranh đấu huy chương vàng trên sàn đấu quyền anh ngầm của thành phố Trung Hải, không ngờ lại có mặt tại nhà của Trương Khởi Lâm để dẫn chương trình.
Lần này có kịch hay để xem rồi”.
"Lý Tinh Tinh dẫn chương trình sự kiện quyền anh kia là người thuộc Công hội quyền anh.
Một khi cô ta ra mặt, đồng nghĩa với việc lần đặt cược này sẽ được bảo vệ bởi Công hội quyền anh.
Ai muốn gian lận sẽ phải trả giá rất đắt.
Trương Khởi Lâm thực sự rất thâm độc đó”.
"Lần này Trần Cường và Lục Tử Ca gặp phiền phức to rồi”.
"Số tiền mà Lục Tử Ca đã kiếm được trong năm năm qua đều bị Trương Khởi Lâm lấy hết, cộng thêm các khoản chi tiêu riêng của cô ấy cũng rất lớn, cô ấy không có nhiều tiền mặt.
Một khi Trần Cường thua cuộc, cô ấy sẽ không thể trả được sáu mươi triệu tiền mặt.
Sợ rằng vẫn phải tiếp tục làm nô ɭệ cho Trương Khởi Lâm".
"…"
Nhiều người trên sân lần lượt lên tiếng, một số cảm thấy hả hê.
Mấy người Trần Cường và Lục Tử Ca thì phải chịu áp lực vô cùng lớn.
"Trần Cường, hay là bỏ đi.
Tôi miễn cưỡng làm đại diện phát ngôn cho nhà họ Tô thêm ba năm nữa là được.
Nếu như cậu thua trận đấu này thì tôi thực sự không có sáu mươi triệu để chi trả” Lục Tử Ca hơi hối hận nói.
Chị Béo nói: "Bây giờ Lý Tinh Tinh của Công hội quyền anh đến rồi.
E rằng có hối hận cũng không kịp nữa rồi”.
“Chị Ca, đừng lo, để chị được tự do, tôi sẽ làm mọi cách để giành chiến thắng” Trần Cường dứt khoát nói, sau đó quay người bước lên sàn đấu.
Hoan hô!
Khán giả vỗ tay ầm ầm.
Lý Tinh Tinh mặc một bộ vest đen và đeo microphone bên tai, cô ta tường thuật lại nội dung cuộc cá cược bằng một giọng rất lôi cuốn, đồng thời cũng giới thiệu ngắn gọn về cuộc sống của cả hai bên, cuối cùng cô ta nói: "Đấu trường quyền anh chợ đen không tính đến sự sống hay cái chết.
Nhưng dù sao đây cũng chỉ là một cuộc cá cược nên hãy dừng tay lại kịp lúc.
Có thể làm bị thương nhưng không được gϊếŧ người”.
"Không có giới hạn thời gian cho trận chiến, không giới hạn thủ đoạn, không giới hạn số trận.
Ai rời khỏi võ đài trước, hoặc ngã xuống đất không đứng lên được trong vòng mười giây sẽ bị xử thua” giọng nói của Lý Tinh Tinh to và rõ ràng: "Bây giờ, bắt đầu".
Nói rồi Lý Tinh Tinh rời khỏi sân khấu, nhường chỗ cho Tiêu Ức Tình và Trần Cường.
Tiêu Ức Tình chắp tay sau lưng, lạnh lùng nhìn Trần Cường: "Này, cậu thật sự tới đây để tặng không tiền đấy à".
"Hừm, trước đây tôi cũng là một nhân vật có tiếng, sàn đấu ngầm thì có gì to tát đâu? Các người đã làm nhục chèn ép nữ thần trong lòng tôi như vậy, hôm nay Trần Cường tôi sẽ vì nữ thần của tôi mà đánh gục anh!” Trần Cường bày thế, đột nhiên toát ra khí thế hiên ngang mãnh liệt, sự sắc bén từng tích lũy trong đội đặc chủng binh được bộc lộ không phải nghi ngờ gì nữa.
Anh ta xông lên ba bước và tung ra cú đấm cực mạnh.
Nắm đấm dữ dội, đầy thâm hậu đánh mạnh vào ngực Tiêu Ức Tình.
"Rầm!"
Ngay cả một chú chó ngao Tây Tạng cũng sẽ bị đẩy lùi bởi cú đấm này.
Tuy nhiên, Tiêu Ức Tình đứng đó bất động, ngực rung lên một phát mà lại chấn động đến mức khiến Trần Cường lùi lại mấy bước "thịch thịch thịch".
“Sao có thể như vậy được?” Trần Cường sững sờ, nghiến răng nghiến lợi tiếp tục tấn công hơn chục quả đấm, dùng hết các phương thức tấn công mà mình biết.
Kết quả là Tiêu Ức Tình cứ đứng yên bất động nhưng lần nào Trần Cường cũng bị hắn đánh bật ra xa.
Sau một trận công kích kịch liệt, Trần Cường chỉ cảm thấy tay chân mình tê dại cả.
Tiêu Ức Tình này quả thật chính là một bức tường làm bằng đồng mà, làm sao có thể đánh gục được hắn?
“Tôi đã từng nói cậu đến đây là để biếu tiền mà.
Giờ tôi sẽ nhận lấy số tiền này” Tiêu Ức Tình thở dài, xông lên hai bước rồi xoạc chân quét một phát khiến Trần Cường bị quét bay ngược khỏi mặt sàn.
Sau đó hắn bước tới, đấm cú đấm sắt vào ngực Trần Cường.
"Rắc rắc!"
Tiếng gãy xương sườn vang lên.
Trần Cường giống như một con diều bị đứt dây, bay ra khỏi võ đài từ độ cao ba mét và nặng nề rơi xuống đất.
Máu văng trên mặt đất, tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Trần Cường bị thương nặng.
Từ đầu đến cuối, Tiêu Ức Tình chỉ tung cho một nắm đấm và một cú đá.
Yên tĩnh.
Yên tĩnh kinh người.
Mãi cho đến khi giọng nói của Lý Tinh Tinh vang lên, mọi người mới hoàn hồn trở lại.
"Tiêu Ức Tình, thắng.
Theo thỏa thuận, Lục Tử Ca cần phải trả sáu mươi triệu tiền mặt ngay tại đây.
Ngoài ra phải ký hợp đồng làm đại diện phát ngôn miễn phí cho tập đoàn Tô Thị trong ba năm ngay tại đây” giọng nói lạnh lùng của Lý Tinh Tinh vang dội khắp hội trường.
Trương Khởi Lâm hút một hơi xì gà và nói lớn: "Lục Tử Ca, sẵn sàng đánh cược thì phải chấp nhận thua, trả tiền và ký tên đi".
Lục Tử Ca lảo đảo một hồi, nhờ có chị Béo đỡ mới miễn cưỡng đứng thẳng lên được.
Cô ta hít sâu mấy hơi và nói: "Tôi có thể làm đại diện phát ngôn miễn phí cho nhà họ Tô ba năm, nhưng giờ tôi không có sáu mươi triệu ngay ở đây để trả.
Có thể thư thư cho tôi mấy hôm để tôi gom tiền được không?”
Năm năm qua Lục Tử Ca đã kiếm được rất nhiều tiền, nhưng hầu hết chúng đều vào túi của Trương Khởi Lâm.
Cộng thêm việc bản thân cô là minh tinh hàng đầu nên chi tiêu hàng ngày cũng là một con số vô cùng lớn.
Tiền mặt cô ta có rất ít.
Trương Khởi Lâm nhìn Lục Tử Ca nửa như cười nửa như không: "Đã nói từ trước là trả tiền ngay tại chỗ.
Nếu như cô không lấy ra được, tôi còn có một giải pháp khác.
Đó là tiếp tục gia hạn hợp đồng năm năm.
Tất cả lợi nhuận cô kiếm được, tôi sáu, cô bốn”.
Hợp đồng trước đó là ba - bảy, nhưng lúc đó dù sao Lục Tử Ca cũng chỉ là một đứa trẻ non nớt, không có danh tiếng gì.
Bây giờ Lục Tử Ca đã trở thành một minh tinh lớn, một hợp đồng như vậy không khác gì tống tiền.
Lục Tử Ca mặt đã tím tái, cả người run lên, tức giận không nói nên lời.
“Bà cụ Tô, hợp đồng giữa bà và tôi hôm nay có thể hoàn thành rồi.
Nào, ta tiếp tục uống trà” Trương Khởi Lâm chủ động rót trà cho bà cụ Tô, trên mặt nở nụ cười.
Bà cụ Tô cầm tách trà nhấp một ngụm, nở một nụ cười thâm thúy.
Vốn dĩ bà ta còn lo lắng dùng chín mươi triệu sẽ không thể ký được hợp đồng với Lục Tử Ca, cho dù có ký được thì cũng sẽ phải thêm nhiều điều ước to lớn.
Tuy nhiên, sau khi tìm hiểu, bà ta mới phát hiện ra hợp đồng của Lục Tử Ca nằm trong tay Trương Khởi Lâm, thông qua Trương Khởi Lâm để ký hợp đồng với Lục Tử Ca dễ dàng hơn nhiều.
“Tôi không đồng ý!” đúng lúc này, một giọng nói trầm ấm vang lên.
Mọi người đồng loạt nhìn lại, chỉ thấy Lăng Khôi mặc một chiếc áo phông trắng xộc xệch bước ra từ sau đám đông: "Cùng là người như nhau, sao ông cứ nhất định phải làm loài súc sinh chứ?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...