Tất cả mọi người đều rất ngạc nhiên.
Bối cảnh thân thế của Lý Lưu Tô không tầm thường, có lẽ không so được với nhà họ Hàn của Hàn Phá, nhưng ở thành phố Trung Hải này cũng thuộc gia tộc hàng đầu.
Thời trung học, Lý Lưu Tô là sinh viên nghệ thuật bình thường trầm mặc ít nói, rất hiếm khi tham gia các hoạt động xã hội, càng không tham gia mấy chuyện bình chọn chuyện hoa khôi các thứ.
Ngay cả một cậu ấm như Hàn Phá theo đuổi một thời gian dài, Lý Lưu Tô cũng không đáp lại.
Một người đẹp vô song như vậy lại chủ động muốn đến ngồi cạnh Lăng Khôi trong góc?
Không đợi lăng Khôi lên tiếng, Trương Uy đã giành trước, mỉm cười nói: “Lưu Tô, chắc cậu không nhớ cậu ta nhỉ.
Cậu ta là tên Lăng Khôi nghèo rớt mùng tơi ngày xưa.
Bây giờ là thằng ở rể nhà họ Tô, mỗi tháng đều phải dựa vào mấy nghìn tệ mà Tô Duệ Hân bố thí cho để sống qua ngày.
Trước đó còn ra ngoài lăng nhăng nữa cơ.
Ngồi cạnh cậu ta khó tránh khỏi bị ảnh hưởng không tốt”.
Dương Vy phụ họa theo: “Đúng đó, anh Hàn ngồi ở ghế chính, chỗ bên cạnh vô cùng phù hợp với người đẹp như Lưu Tô”.
Có Trương Uy và Dương Vy lên tiếng, sức nặng của những lời này rất lớn.
Mọi người đều cho là Lý Lưu Tô sẽ ngồi vào vị trí bên cạnh Hàn Phá.
Thế nhưng, Lý Lưu Tô vẫn không di chuyển, cô ấy hơi cúi người, đôi mắt xinh đẹp nhìn chăm chú vào Lăng Khôi: “Lăng Khôi, tôi có thể ngồi cạnh cậu không?”
“Một cô gái xinh đẹp muốn ngồi đây, vô cùng hoan nghênh”, Lăng Khôi khẽ gật đầu, không hề biết bầu không khí lúc này đang vô cùng bí bách..
Nhất là Dương Vy, mặt càng lúc càng nóng.
Ban nãy Lăng Khôi ngồi cạnh liền bị cô ta đuổi đi.
Bây giờ Lý Lưu Tô lại chủ động bám vào Lăng Khôi khiến cô ta rất khó chịu.
Có điều nghĩ đến gia thế nhà Lý Lưu Tô, cô ta cũng không dám lắm lời.
“Nếu mọi người đều đến gần đông đủ rồi thì chúng ta cùng nâng ly lên nào.
Uống vì thanh xuân đã qua của chúng ta”, Hàn Phá xóa bỏ sự im ắng, nâng ly lên uống.
Tiếp đó bầu không khí lại trở nên sôi nổi.
Mọi người cùng nhau uống rượu, trò chuyện hàn huyên.
Đương nhiên Thất Lạc Diệp uống với Lăng Khôi nhiều nhất, trò chuyện rất vui vẻ.
Trong khoảng thời gian này, có vô số người muốn đến cụng ly bắt chuyện với Lý Lưu Tô, nhưng Lý Lưu Tô chỉ thờ ơ đáp lại, ngược lại cô ấy đối xử với Lăng Khôi lại vô cùng nhiệt tình, lâu lâu trò chuyện, còn cười vui vẻ đến mức cong cả lưng, khiến bao kẻ phải ganh tị.
Ăn uống thoải mái một hồi.
Hàn Phá yêu cầu mọi người lần lượt giới thiệu về công việc, cuộc sống hiện tại của bản thân, lấy danh nghĩa là để tăng thêm sự hiểu biết lẫn nhau, gắn kết tình cảm, thực chất là muốn thể hiện.
Thành tích của Hàn Phá và Trương Uy đương nhiên không cần nói nhiều, mở miệng đóng ngậm đều là vận hành đầu tư, tiền vốn khủng, khiến ai nấy đều âm thầm mắt chữ A miệng chữ O.
Phần lớn những bạn cùng lớp khác đều có cuộc sống rất khá, lời nói cũng rất vang dội.
Khi đến lượt Lăng Khôi, tất cả đều nhìn anh.
Dương Vy tỏ vẻ háo hức nói: “Lăng Khôi, cậu kể cho chúng tôi nghe chút về cuộc sống của kẻ ở rể nhà họ Tô đi.
Ở đây chỉ có cậu là đi ở rể, cuộc sống đó như thế nào, chúng tôi tò mò lắm”.
“Đúng đó, chúng tôi đều muốn biết cuộc sống hàng ngày của kẻ ở rể là thế nào”.
“Cưới nhau ba năm rồi mà tay vợ còn chưa chạm vào, mỗi ngày đều ngủ trên sàn nhà.
Còn nữa, hàng ngày đều phải nhìn sắc mặt vợ để sống, hương vị cuộc sống như vậy là chua hay ngọt đây?”
Mọi người thi nhau bỡn cợt.
Lúc này Lý Lưu Tô đang định lên tiếng, Lăng Khôi đã giơ tay ngăn lại, mỉm cười nói: “Có thể ngày đêm ở bên người mình yêu, thực ra cũng rất hạnh phúc”.
“Ha ha ha, một người đàn ông lại hèn mọn tới mức này, còn coi là một kiểu hạnh phúc.
Lăng Khôi à, cậu càng ngày càng tiến bộ đó”.
“Hạnh phúc mà lại đi lăng nhăng.
Hại vợ bị khiển trách, giáng chức.
Quả là hạnh phúc”.
Trương Uy nói: “Mọi người đừng nói lung tung.
Bây giờ vợ Lăng Khôi đã dan díu với cậu ấm Trần Giang thuộc gia đình giàu có nhất quận Ngô Giang.
Dưới sự giúp đỡ của Trần Giang, vợ cậu ta đã khôi phục chức vị rồi”.
Dương Vy làm vẻ như vừa tỉnh ngộ: “Thì ra là vậy, xem ra Tô Duệ Hân đã dùng thứ quý giá nhất của phụ nữ để đổi lấy sự trợ giúp của Trần Giang”.
“Điều đó là chắc chắn.
Bằng không một cậu ấm nhà giàu đẳng cấp như Trần Giang sao lại giúp Tô Duệ Hân phục hồi chức vị chứ”.
“Chồng có người tình, vợ cũng ra ngoài kiếm đàn ông giúp phục chức, ông ăn chả bà ăn nem, chuyện này đúng là vi diệu.
Ha ha ha!”
Tất cả mọi người anh một câu, tôi một câu thi nhau chế giễu.
Có Trương Uy và Dương Vy dẫn đầu, những người khác tất nhiên cũng mạnh dạn nối gót, lời nói càng thêm to gan không chút dè chừng.
Lăng Khôi vẫn im lặng, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo.
Trương Uy, cậu thật sự cho rằng tôi không dám động vào cậu à?
“Mấy người đừng nói linh tinh về Lăng Khôi, mỗi người đều có cách sống riêng.
Lăng Khôi không ăn trộm, không cướp giật, cản trở gì đến mấy người chứ?”, Thất Lạc Diệp tỏ vẻ tức giận: “Đều là bạn học cũ, có cần thiết phải cay nghiệt thế không?”
Trương Uy khẽ lắc ly vang đỏ trong tay, cười đầy trêu chọc: “Thất Lạc Diệp, cậu nói vậy là không đúng rồi.
Không phải chúng tôi cay nghiệt, mà là quan tâm đến cuộc sống của Lăng Khôi, cậu ta nói ra hoàn cảnh thật sự của mình, tôi suy xét có nên kêu gọi mỗi người đóng góp mấy trăm tệ, gây quỹ cứu trợ để trợ giúp bạn học cũ không”.
Dương Vy cố nhịn cười: “Cách này hay đó, cũng là cách rất tốt để thể hiện tấm lòng của chúng ta”.
Trương Uy kiêu ngạo nói: “Để thể hiện chút thành ý, tôi quyên góp hai mươi nghìn tệ.
Chắc cũng đủ để Lăng Khôi tiêu xài một năm rồi”.
“Tôi góp hai nghìn tệ, gần bằng tiền sinh hoạt một tháng mà vợ Lăng Khôi cho cậu ta rồi”.
Những mọi người có mặt vừa thể hiện sự quyên góp vừa cười cợt.
Đây đâu phải trợ giúp, rõ ràng là muốn sỉ nhục Lăng Khôi.
Lúc này, Lý Lưu Tô không nhịn nổi nữa, cô đứng bật dậy nói: “Tiền sinh hoạt hàng tháng của Lăng Khôi không phiền mọi người phải nhọc lòng.
Chỉ cần Lăng Khôi đồng ý nhận, nhà họ Lý tôi sẵn sàng dùng tất cả gia sản để tặng không cần hoàn lại”.
Bùm!
Tất cả mọi người đều cảm thấy ớn lạnh!
- -----------------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...