Diệp Huyền Tê và bà cụ Diệp vội vàng chạy tới, khép nép khúm núm.
“Diệp Huyền Tề, nhà họ Diệp ở thủ đô.”
“Diệp Thị Lan (Bà cụ Diệp), nhà họ Diệp ở thủ đô”
“Hân hạnh gặp chỉ huy.”
Ừm.
“Chỉ huy” lạnh nhạt gật đầu, coi như là chào hỏi, sau đó đi thẳng đến vị trí cao nhất và ngồi xuống.
Liễu Yên Nhi, Diệp Huyền Tê và bà cụ Diệp cung kính hầu hạ một bên, giống như người hầu.
Trên mặt còn tràn đầy kiêu ngạo.
©ó thể làm người hầu của chỉ huy là phúc ba đời của bọn họ, rất đáng để kiêu ngạo.
“Chỉ huy” lên tiếng nói: “Chỉ nhánh công ty dược Nhân Hòa này, tôi rất hài lòng.”
“Làm việc không tồi, sau này phải không ngừng cố gắng.”
Bà cụ Diệp và Diệp Huyền Tê được khen ngợi mà lo sợ, vội vàng cúi đầu.
“Cảm ơn chỉ huy khen ngợi.
Chúng tôi sẽ không quên ý định ban đầu của mình, tiếp tục cố gắng.”
“Chỉ huy” gật đầu: “Ừm”
“Hành trình lần này của tôi rất gấp, không có thời gian ở lại đây lâu, thế nên đi thẳng vào vấn đề đi.”
“Bà cụ Diệp, tuổi tác của bà đã cao, không thích hợp để hao tâm tổn sức nữa.
Không bằng nhân cơ hội này về hưu, an dưỡng tuổi già”
“Khoảng thời gian này, tôi có cố ý kiểm tra Diệp Huyền Tê.
Cảm thấy bất luận nhân phẩm hay năng lực của cậu ấy đều rất tốt”
“Bà nhường vị trí gia chủ nhà họ Diệp cho.
Diệp Huyền Tê đi”
Cái gì?
Bà cụ Diệp lập tức có chút nhức đầu.
Nhà họ Diệp bây giờ đang ở giai đoạn phát triển sự nghiệp nhanh nhất, nên vô cùng quan trọng.
Sao bà ta có thể an tâm nhường.
lại vị trí gia chủ chứ?
Hơn nữa, tuy Diệp Huyền Tề ở phương diện thương nghiệp có chút năng lực, nhưng một chút năng lực đó vẫn chưa đủ để chèo lái cả nhà họ Diệp lớn như vậy.
Nhà họ nhà họ Diệp vào tay nó, tương lai phát triển chắc chắn sẽ bị hạn chế rất nhiều.
Bà cụ Diệp tranh thủ nói: “Đầu tiên, bà già tôi cảm ơn chỉ huy đã quan tâm đến chuyện nhà họ Diệp tôi.”
“Chỉ là, bà già tôi tự thấy mình vẫn còn khỏe mạnh, khí lực cũng còn theo kịp, nên vẫn muốn tiếp tục cống hiến sức lực thêm vài năm nữa.”
*Ít nhất cũng phải đích thân đôn đốc cho.
xong việc của chỉ nhánh công ty dược Nhân Hòa, phục vụ chỉ huy và quân đội.”
“Chỉ huy” lập tức phẫn nộ: “Thế nào, lời tôi nói bây giờ không có trọng lượng như vậy sao?”
“Một thường dân như bà cũng dám chất vấn quyết định của tôi?”
Bà cụ Diệp bị dọa đến run rẩy, vội vàng quỳ xuống cầu xin: “Chỉ huy hiểu lầm rồi, tôi chỉ đang nói ra suy nghĩ trong lòng mà thị “Bây giờ nghĩ lại, tư tưởng của bà già này quá hẹp hòi rồi, đúng là lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử”
“Tôi cân nhắc kỹ càng một chút, cảm thấy giao nhà họ Diệp cho Diệp Huyền Tề là ý kiến sáng suốt.
Chỉ huy, ngài nói rất đúng.”
Vẻ tức giận của chỉ huy lúc này mới dịu đi rất nhiều: “Ừm, coi như bà hiểu chuyện.”
“Được rồi, tôi đi trước, mấy người làm việc cho tốt.”
Diệp Huyền Tê vẫn luôn im lặng bỗng nhiên lên tiếng: “Chỉ huy xin dừng bước.”
“Chỉ huy” không kiên nhãn nói: “Còn chuyện gì sao?”
Diệp Huyền Tề đưa tay chỉ Diệp Huyền Tần: “Ngài chỉ huy, tên này ban nãy dám sỉ nhục ngài, ám chỉ nó mới là chỉ huy”
“Loại người này không diệt trừ, khó bình được lòng dân.”
Chết tiệt!
Chỉ huy giận đến tím: “Tao là chỉ huy, là rường cột nước nhà, sao có thể để con chuột †ầm thường như mày sỉ nhục?”
“Bây giờ tao cho mày một cơ hội, tự vẫn đi, đừng ép tao phải ra tay”
“Bằng không mày sẽ hối hận vì mẹ mày.
đã sinh mày ra.”
Phụt!
Diệp Huyền Tân nói: “Là một chỉ huy, sao lại nói ra những lời thô tục như vậy?”
“Tôi thấy rõ ràng ông mới là tên giả mạo.
“Giả mạo chỉ huy, tội đáng chết ngàn lần.”
“Lấy danh nghĩa của chỉ huy phán người khác tử hình, thì tội càng thêm tội.”
“Khuyên ông ngoan ngoãn đầu hàng tự thú, bằng không một khi chuyện này lộ ra, người hối hận được sinh ra, chính là ông đó.”
Hahal Diệp Huyền Tê và Bà cụ Diệp trong lòng vui như mở hội.
Thắng nhóc này thật to gan, dám sỉ nhục thẳng mặt chỉ huy.
Lần này để xem nó còn sống được hay không?
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...