Chiến Thần Phong Vân
Bà cụ Diệp lạnh lùng cười: “Muốn giành công ty công ty điện ảnh Đại Hạ? Được thôi, mày với chỉ huy cứ giành đi”
Từ Lam Khiết càng căng thẳng.
Nếu Diệp Huyền Tề thật sự nói lung tung, mình với Huyền Tần sợ là sẽ gặp tai họa ngập đầu.
Diệp Huyền Tân võ vai Từ Lam Khiết, an : “Lam Khiết, yên tâm đi”
“Nói không chừng chỉ huy sẽ tặng công ty công ty điện ảnh Đại Hạ cho chúng ta thì sao?”
Ha ha!
Mấy người xung quanh càng cười suồng sã hơn.
Chỉ huy đã đặc biệt chọn công ty điện ảnh và truyền hình này, chẳng lẽ lại dễ dàng tặng cho hai đứa dân đen bọn họ sao?
Cười chảy nước mắt rồi.
Đang cười thì một nhóm người chạy nhanh vào.
Dẫn đầu đương nhiên là Tham Lang Và Liễu Thành Gia, gia chủ nhà họ Liễu, khom lưng cúi đầu đi bên cạnh cậu.
Từ Lam Khiết nhìn Tham Lang, đột nhiên cau mày: “Sao người này nhìn quen thế nhỉ?”
Diệp Huyền Tần nghe thế thì căng thẳng.
Khoảng thời gian trước, lúc đối phó với bốn gia tộc lớn, Tham Lang vẫn luôn đi theo bên cạnh anh.
Lam Khiết từng thấy Tham Lang rồi.
Từ Lam Khiết võ đầu, nói: “Em nhớ rồi, em hay thấy anh ấy trên tivi”
“Anh ấy là tướng quân thủ đô, là môn sinh của chỉ huy.
Có lẽ anh ấy nghe theo lệnh của chỉ huy, đến thu mua công ty này”
Diệp Huyền Tân thở phào nhẹ nhõm.
Bà cụ Diệp với Diệp Huyền Tề vội ra đón.
“Tướng quân thủ đô tới đây như rồng đến nhà tôm, mời vào mời vào, uống tách trà.”
Tham Lang nói: “Thời gian của tôi ít lắm, không rảnh để uống trà”
“Ký xong thỏa thuận chuyển nhượng thì tôi đi ngay”
Bà cụ Diệp gật đầu: “Tôi hiểu tôi hiểu”
“Huyền Tề, còn không mau đem hợp đồng chuyển nhượng ra đây”
“Vâng vâng”
Diệp Huyền Tề vội vào công ty lấy hợp đồng chuyển nhượng cho Tham Lang ký.
Tham Lang nhìn cũng không nhìn mà soạt soạt soạt ký tên mình lên đó.
Diệp Huyền Tề liếc Diệp Huyền Tân với ánh mắt hờ hững.
Hắn đang chuẩn bị nói xấu về Diệp.
Huyền Tần nhưng không ngờ Diệp Huyền Tần lại mở miệng trước.
“Xin hỏi chỉ huy lấy công ty điện ảnh và truyền hình này để làm gì?”
Tham Lang “tò mò” nhìn Diệp Huyền Tần, Diệp Huyền Tân: “Là một người dân đóng thuế bình thường”
Tham Lang giải thích: “À, chỉ huy muốn công ty điện ảnh và truyền hình này để quay một video tuyên truyền, quảng bá cho quân đội.”
Diệp Huyền Tân gật đầu: “Tôi cảm thấy, ý tưởng này của chỉ huy không tốt lắm”
Không nói ra lời khiến người ta giật gân thì chết không yên mà!
Hiện trường như bùng nổ.
Diệp Huyền Tân dám chất vấn quyết định của chỉ huy.
Thậm chí còn nói thẳng ý tưởng của chỉ huy không ổn!
Thế này là rất không tôn trọng chỉ huy!
Anh ta…đang tự tìm đường chết à?
Diệp Huyền Tề muốn lấy lòng Tham Lang nên vội quát Diệp Huyền Tân: “Câm miệng!”
“Suy nghĩ của chỉ huy là thứ mà hạng dân đen như tao với mày không thể nào với tới được.
Mày có tư cách gì mà bàn luận về ý tưởng của chỉ huy chứ.”
Tham Lang ngăn Diệp Huyền Tề lại, nói: “Cậu nhóc, nói thử ý kiến của cậu xem”
Khóe miệng Diệp Huyền Tân co giật.
Tên nhóc thối này, đuôi vểnh đủ cao rồi hay sao mà dám gọi mình là “cậu nhóc”.
Đợi lát nữa phải dạy cho cậu ta một bài học.
Diệp Huyền Tân nói: “Công ty này là công ty điện ảnh và truyền hình, thế mạnh là làm phim, không có kinh nghiệm về mặt quay video tuyên truyền”
“Công ty truyền thông Huỳnh Thư của tôi mới là công ty chuyên quay video tuyên truyền, đã có rất nhiều thành công rồi.”
“Phải rồi, gần đây công ty tôi có quay một đoạn video tuyên truyền, anh đã xem qua rồi”
“Nếu anh cảm thấy ổn thì có thể giao nhiệm vụ quay video này cho chúng tôi.”
“Lam Khiết, đưa video tuyên truyền của tập đoàn Diệp Linh chúng ta quay cho tướng quân xem”
Từ Lam Khiết đỏ mặt tía tai.
Quả thực hành động của Diệp Huyền Tân có hơi đường đột.
Nhưng bây giờ tên đã lên cung rồi, không thể không bản Cô đưa video tuyên truyền ra
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...