Từ Lam Khiết: “Cách gì vậy?”
Diệp Huyền Tân nói: “Em thật sự cho rằng anh mời cục trưởng Triệu đến chỉ để thưởng trà thôi sao?”
Mắt Từ Lam Khiết sáng lên: “Đúng vậy”
“Cục trưởng Triệu, khi sự việc xảy ra Huyền Tân vẫn luôn ở cùng ông, ông nhất định phải làm chứng cứ ngoại phạm cho anh ấy”
Triệu Nhất Vương an ủi nói: “Yên tâm đi, là đúng hay sai lòng tôi đều rõ cả”
Đồng thời trong lòng ông cũng cười khổ.
Diệp Huyền Tân là một chỉ huy, còn cần ông làm chứng cứ ngoại phạm ư?
Ngoài cửa bỗng truyền đến những âm thanh ầm ĩ.
“Cảnh sát đến thi hành công vụ, tất cả mau ngồi xuống, không được cử động”
“Diệp Huyền Tân đâu? Mau gọi Diệp Huyền Tần ra đây”
Diệp Huyền Tân nhìn Triệu Nhất Vương: “Triệu Nhất Vương, ông tạm thời tránh mặt một lát đi”
Triệu Nhất Vương nghỉ ngờ hỏi: “Cậu Diệp, không phải cậu muốn tôi làm chứng cứ ngoại phạm cho cậu sao?”
“Muốn tôi tránh mặt để làm gì?”
Diệp Huyền Tân: “Ông thật sự không muốn xem xem, khi ông không có ở đây, những binh lính mà ông nuôi dưỡng sẽ hống hách ngang ngược, diễu võ dương oai như thế nào à?”
Triệu Nhất Vương lập tức gật đầu: “Đúng, đúng.
Tôi tạm thời tránh mặt vậy”
Ông ta thầm cầu nguyện trong lòng, mong rằng Khổng Bài Khố nhất định phải dựa theo luật lệ mà làm việc, tuyệt đối đừng nên có hành động vượt quá giới hạn.
Nếu không, chẳng may đắc tội chỉ huy thì không chỉ Khổng Bài Khố gặp họa mà ông cũng bị liên lụy.
Rất nhanh, Diệp Huyền Tề và Khổng Bài Khố đã phá cửa xông vào.
Khuôn mặt Diệp Huyền Tề tràn đầy đắc ý, còn mặt Khổng Bài Khố tràn đầy sát khí.
“Cậu chính là Diệp Huyền Tân?” Khổng Bài Khố hỏi.
Diệp Huyền Tân gật đầu: “Đúng vậy, là tôi”
Khổng Bài Khố: “Bắt cậu ta lại, dẫn đi”
“Từ từ đã” Diệp Huyền Tân lạnh nhạt nói: “Dựa vào cái gì mà bắt tôi?”
Khổng Bài Khố: “Chẳng lẽ trong lòng cậu còn không rõ tại sao lại bị bắt sao?”
Diệp Huyền Tân: “Thứ lỗi, tôi thật sự không biết”
Khổng Bài Khố: “Hừ, bớt giả vờ hồ đồ lại, tự mình xem đi”
Khổng Bài Khố đưa video cho Diệp Huyền Tân.
Sau khi xem xong video, Diệp Huyền Tân liền cười: “Tại sao anh lại chắc chắn, người trong video là tôi, mà không phải là người đang đứng cạnh anh đây?”
Khổng Bài Khố: “Bớt nói nhảm đi, trong video cậu cũng đã tự khai rồi, là Diệp Huyền Tân”
Diệp Huyền Tần hỏi lại: “Tôi hỏi anh, khi giết người, anh sẽ nói ra tên của mình hay là tên của người khác?”
Một câu hỏi khiến cho Khổng Bài Khố ngậm miệng: “Tôi…Tôi..”
Diệp Huyền Tê nhanh chóng giúp Khổng Bài Khố giải vây: “Diệp Huyền Tân, mày bớt làm xẵng làm bậy ở đây đi”
“Nhà họ Diệp thật sự nhục nhã khi sinh ra một đứa mất dạy như mày”
“Tao thay mặt nhà họ Diệp cảnh cáo mày, từ giờ trở đi mày không còn là người nhà họ Diệp nữa, mau chóng đầu hàng đi”
Diệp Huyền Tân hung hăng nhìn về phía Diệp Huyền Tà: “Sinh ra từ một gốc.
Sao nỡ đốt nhau?”
“Trước đây tôi không tài nào hiểu nổi ý nghĩa của câu nói này, nhưng hôm nay coi như tôi được mở mang tầm mắt rồi”
“Diệp Huyền Tê, anh đã bất nhân thì đừng trách tại sao tôi bất nghĩa”
Diệp Huyền Tề vô cùng đắc ý: “Ha ha, một tên nghỉ phạm còn dám uy hiếp tao? Tội càng nặng hơn”
“Anh Khố, tôi nhớ không nhầm anh còn tìm được ba nhân chứng, đứng ra làm chứng tội của Diệp Huyền Tân mà”
Khổng Bài Khố võ đầu: “Aiya, sao tôi lại quên mất chuyện này nhỉ”
“Đưa nhân chứng ra đây”
Năm tên cấp dưới của Khổng Bài Khố lập tức dẫn ra ba người đàn ông lên.
Ba người đàn ông nhìn thấy Diệp Huyền Tần, liền thề thốt.
“Đúng vậy, tôi dám chắc kẻ giết người chính là cậu ta.”
“Khi cậu ta ra tay, tôi nhìn thấy cánh tay cậu ta có một vết sẹo.”
“Trên tay Diệp Huyền Tề không hề có vết sẹo nào, trên tay người này có vết sẹo, như vậy đã đủ chứng minh cậu ta là kẻ giết người rổi”
Diệp Huyền Tân liếc nhìn ba người đàn ông: “Làm nhân chứng giả, đặc biệt là nhân chứng giả cho vụ án giết người như này, ít nhất sẽ bị kết án mười năm tù”
“Các người chuẩn bị tinh thần ngồi bóc lịch mười năm rồi ư?”
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...